Sau khi Nhạc Chấn Đào rời đi, thời tiết vẫn tiếp tục khốc liệt, mưa bão kéo dài ròng rã suốt hai ngày kế tiếp, mà Ứng Tư Tuyết nằm mê man trên giường bệnh trong suốt thời gian này, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Tính toán toàn bộ thời gian, Ứng tiểu thư đã hôn mê liên tiếp ba ngày.
Đội ngũ bác sĩ vẫn tiến hành kiểm tra đều đặn, kết luận như cũ, biểu hiện bệnh nhân chỉ là triệu chứng cảm sốt thông thường, tuy rằng sang đến ngày thứ hai nhiệt độ cơ thể Ứng Tư Tuyết đã giảm bớt, nhưng tình trạng hôn mê vẫn không thay đổi.
Thẳng đến trưa ngày thứ ba mưa bão mới ngừng, trời quang mây tạnh, ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi khiến cho không khí toàn bộ thành thị có phần oi bức, Dương Húc Minh ngồi ngẩn người trong phòng lạnh nhìn ra ngoài trời, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đột nhiên ngay lúc này, sau lưng hắn vang lên tiếng động, Dương Húc Minh quay đầu lại, nhìn Ứng Tư Tuyết vừa mới tỉnh giấc, đang ngồi dậy vuốt vuốt mắt.
-"Ngủ một giấc thật là dài... A..." Ứng Tư Tuyết vẫn còn ngái ngủ, nói: "Có cảm giác em vừa ngủ qua cả thế kỷ, đầu óc đều choáng váng trì trệ cả rồi."
Nhìn thấy đại tiểu thư rốt cục đã tỉnh, Dương Húc Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tâm tình thả lỏng, hắn cười cười, chọc ghẹo cô nàng một chút: "Ừ, ngủ suốt ba trăm năm rồi đấy, biết không? Khoảng hai trăm năm trước, nhân loại đã chinh phục thành công Hoả tỉnh, bắt đầu di dân, năm mươi năm trước, Liên bang Địa Cầu và Hoả tỉnh phát sinh xung đột quy mô lớn, mở ra chiến tranh toàn diện."
-"Hiện tại Liên bang Hoả tinh đã thành công dành độc lập, thoát ly khống chế của Địa Cầu, thậm chí còn đang xúc tiến xâm lược ngược lại chúng ta, tình hình không mấy sáng sủa, nếu như thua trận, dân Địa Cầu chúng ta cũng chỉ còn nước lên phi thuyền trốn ra khỏi Thái Dương hệ, tìm kiếm mảnh đất mới."
-"Ứng tiểu thư lần này ngủ một giấc dài như vậy, bỏ lỡ biết bao nhiêu là sự kiện vĩ đại trong lịch sử nhân loại nha!" Ngồi trên giường bệnh, Ứng Tư Tuyết lười nhác liếc mắt nhìn hắn: "Thời gian dài như vậy sao? Vậy ai đây? Ai đang ngồi trước mặt ta? Hẳn không phải là Dương đại sư đi?"
Dương Húc Minh cười hắc hắc,"Đúng rồi, tên ta là Dương Tiểu Minh, cháu gọi Dương Húc Minh là ông cố cố cố nội."
Ứng Tư Tuyết xuỳ cười "Nói nhảm, Dương Húc Minh vậy mà có cháu chắt chút chít sao? Chẳng phải tên đó quyết tâm thủ tiết, cả đời FA? Ở đâu ra con đàn cháu đống thế này?”
Dương Húc Minh nghẹn lời.
Lúc này cửa phòng bệnh bỗng đẩy ra, Nhạc Chấn Đào bước vào: "Dương huynh đệ, cùng đi ăn trưa thôi... Ô... Ứng tiểu thư tỉnh rồi?"
Hắn nhìn Ứng Tư Tuyết, gật đầu mỉm cười: "Buổi trưa tốt lành, rốt cục thì em cũng tỉnh, hiện tại cảm giác thân thể thế nào? Có dấu hiệu gì đáng ngại không?”
Ứng Tư Tuyết lắc đầu: "Tất cả đều ổn, không có gì đáng ngại, chỉ là thời gian ngủ quá dài nên đầu óc có chút trì trệ nặng nề, thực ra thì trạng thái cơ thể của em hiện rất tốt, có cảm giác vô cùng nhẹ nhõm thoải mái."
Nói xong, cô nàng bĩu môi nhìn sang Dương Húc Minh: "Thấy không? Người biết quan tâm chăm sóc, dịu dàng như thầy Nhạc đây con gái mới thích, có đâu như ai đó... vừa thấy người ta tỉnh liền nói chuyện nhăng cuội chọc ghẹo, hoàn toàn không để tâm hỏi xem người ta cảm thấy thế nào, một điểm ý tứ cũng không có."
Nhạc Chấn Đào cười khổ đưa tay ra dấu đầu hàng: "Hai người cứ tiếp tục, không cần quan tâm đến anh, anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Ứng tiểu thư."
Dứt lời hắn quay người đi như chạy ra khỏi phòng, bộ dạng như đi trốn, không dám ở lại thêm một giây phút nào.
Dương Húc Minh hoàn toàn đóng một lớp da mặt cực dày,"Đã có tâm trạng châm chích anh như vậy, xem ra em hồi phục rất tốt, không có gì đáng lo... Nhắc mới nhớ, không phải em nói có chuyện quan trọng, cần thầy Nhạc giúp đỡ sao? Lúc nãy không nói?" Nghe Dương Húc Minh nhắc đến chuyện này, Ứng Tư Tuyết ngẩn người.
-"A? Em có nói như vậy sao? Xem ra là sốt cao quá, thần trí mơ hồ nên mê sảng rồi" nhìn Dương Húc Minh, cô gái có chút xoắn xuýt "Vậy lúc em hôn mê, còn có nói gì khác nữa không?”
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ,"Cũng không có nói chuyện gì khác, chỉ là nhắc đến vấn đề này em nói không thể để cho ai biết, đại loại vậy. Đại tiểu thư, rốt cục là em có chuyện gì mà giấu giấu giếm giếm ghê thế?" chuyện này khiến hắn cảm thấy rất tò mò.
Ứng Tư Tuyết có chút xấu hổ, mặt đỏ lên trừng mắt nhìn hắn,"Liên quan gì đến anh? Bệnh nhân mê sảng nói linh tinh mà cũng truy tra đến cùng vậy sao? Mà quên chưa hỏi, tính ra em hôn mê bao lâu rồi?"
Nhìn ra ngoài cửa sổ ánh nắng chói chang, cô có chút căng thẳng "Thời tiết chuyển biến khác như vậy, có phải em đã ngủ suốt bốn mươi tám giờ trở lên rồi không?"
Dương Húc Minh nhìn đồng hồ trả lời: "Không phải bốn mươi tám giờ, mà là ba ngày, nói chính xác thì em hôn mê liên tục sáu mươi tám giờ rồi."
Nhìn biểu hiện có phần gấp gáp căng thẳng của Ứng Tư Tuyết, Dương Húc Minh càng thêm tò mò/"Ngủ liền ba ngày như vậy, có vấn đề gì sao?"
Ứng Tư Tuyết ngồi đó xoắn xuýt, vò đầu bứt tóc biểu lộ có chút tuyệt vọng.
-"A. . a... Không có vấn đề gì! Không có vấn đề! Không có vấn đề!"
Cô nàng hung hăng trừng mắt nhìn Dương Húc Minh: "Đã nói không có chuyện gì tức là không có. Em đói bụng rồi, nhanh nhanh đi kiếm chút đồ ăn cho em đi!"
-"... Đại tiểu thư, cuối cùng là sao đây? Bộ dạng em giống như lỡ làm gì mờ ám không muốn để cho người khác biết? Dạng này khiến cho người khác cảm thấy lo lắng a, chúng ta không phải là chiến hữu sao? Hay là em lại gặp chuyện gì nguy hiểm mà không thể nói rồi? Sẽ không phải là bị quỷ ám tiếp chứ?"
Ứng Tư Tuyết nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, đanh đá nói: "Anh mới bị quỷ ám, cả nhà anh mới bị quỷ ám, đi đi đi, cái miệng ăn mắm ăn muối nói toàn chuyện xui xẻo, nhanh đi kiếm chút đồ ăn cho em. Ba ngày liền không có gì bỏ bụng, anh thử xem thì biết?" Dương Húc Minh nhìn Ứng Tư Tuyết, bất đắc dĩ lắc đầu.
-"Không chịu nói thì thôi, anh xuống canteen bệnh viện mua cơm phần cho em."
Mấy ngày nay thời tiết xấu như vậy, mọi người chỉ có thể xuống canteen ăn uống, còn may bệnh viện này thuộc hàng cao cấp, đồ ăn nhà bếp nấu phục vụ cũng rất khá, Dương Húc Minh xuống tầng dưới, gọi một món mặn một món chay mang về phòng bệnh. Lúc này bác sĩ vừa kiểm tra sơ bộ cơ thể Ứng Tư Tuyết, nói: "Ứng tiểu thư, thân thể tiểu thư hiện tại hoàn toàn bình thường. Nhưng để đảm bảo an toàn, đề nghị tiểu thư làm thêm một đợt xét nghiệm tổng quát chuyên sâu toàn thân, như vậy mới đảm bảo không bỏ sót điều gì."
Ứng Tư Tuyết gật đầu, sau đó nhìn về Dương Húc Minh phía cửa phòng.
-"Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Nhanh nhanh đưa đồ ăn đến, em muốn chết đói rồi."
Nhận đồ ăn Dương Húc Minh đưa, ngồi trên giường bệnh cô nàng bắt đầu ăn như gió cuốn.
Trong lúc này, Dương Nhạc hai người trò chuyện một chút, bỗng Nhạc Chấn Đào quay sang hỏi Ứng Tư Tuyết: "Nghe nói em có chuyện quan trọng cần anh giúp?"
Ứng Tư Tuyết sửng sốt suýt mắc nghẹn, cô nàng lắc đầu lia lịa "Không, không cóI Dương Húc Minh cái tên này nói chuyện giật gân mà thôi." Trừng mắt nhìn Dương Húc Minh một cái, Ứng tiểu thư nhỏ giọng lầm bầm: "Cũng không thể mỗi lần đi ngủ nói mớ linh tinh lại cho là thật, thầy Nhạc không cần để ý."
Dương Húc Minh liếc mắt: "Lại đổ thừa cho anh rồi, thôi không chấp với người bệnh, em nói cái gì thì nó là cái đó."
Nhìn bác sĩ hoàn tất thủ tục rời đi, Dương Húc Minh nói với Ứng Tư Tuyết "Hiện tại anh có thứ này cho em xem, đảm bảo không giật mình không lấy tiền."
Cô nàng nghi hoặc nhìn hắn, Dương Húc Minh đứng lên tiến về cửa phòng, khép lại.
Sau đó hắn lôi từ dưới gầm giường ra một cái hộp, lập tức mở ra, cười gian nhìn Ứng Tư Tuyết "Thế nào? Sợ chưa?"
Đang nhai cơm Ứng tiểu thư suýt chút nữa phun hết ra ngoài. -"... tay chân của Lý Tử?" cô gái kinh ngạc nhìn hắn,"Em hôn mê suốt ba ngày này, hai người đi làm những gì rồi? Đừng nói đám người nuôi quỷ đã xử lý xong, trực tiếp end game rồi chứ?"
Dương Húc Minh cười cười đem hộp đóng lại,Nào có dễ dàng như vậy? Đây là thành quả của thầy Nhạc, trong thời gian chờ đợi em tỉnh, anh ấy đi một chuyến về Bành Trạch, rốt cục cũng đào ra được thứ này."
-"Đám người kia đem tay chân Lý Tử chôn xuống lập bẫy, cũng không có đi thu vê. Đại khái là bí thuật đòi hỏi tứ chi luôn luôn phải chôn dưới đất? Hoặc là bọn chúng hiện tại không tiện thu hồi? Đây chỉ là suy đoán, nguyên nhân thực sự thế nào thì không biết được al"
-"Hiện giờ chỉ còn thiếu trái tim là tập hợp đầy đủ các bộ phận cơ thể Lý Tử."
Ứng Tư Tuyết vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, trầm mặc mấy giây, nói: "Chỉ còn trái tim? Như vậy là... Nha Bà và Quỷ Diện đại khái đang cùng trốn chung một chỗ? Bằng không, nếu bọn họ dám tách lẻ ra, Lý Tử nhất định sẽ giết người."
-"Có điều, lần này thuận lợi thu về tay chân Lý Tử như vậy. Em cảm giác có điểm không thích hợp."
-"Lấy tính cách cẩn thận xảo trá như Quỷ Diện, khó có khả năng để cho chúng ta dễ dàng đạt đến mục tiêu như vậy, nói không chừng, đây có thể là cạm bẫy bọn chúng đang giăng ra."
Ứng Tư Tuyết vừa nhai vừa nói, âm thanh có chút lộn xộn "Chờ em ăn xong rồi kiểm tra lại một lần nữa tay chân của chị Lý Tử, em nghi ngờ có vấn đề gì đó trong chuyện này.”