Dương Húc Minh dõi mắt theo bóng dáng bà cụ đang rời đi, thấp giọng nói nhỏ với Ứng Tư Tuyết.
Ứng tiểu thư không trả lời, cô chỉ yên lặng quan sát bóng lưng bà lão, không ngừng tra xét trên dưới, toàn thân người này.
Cuối cùng, ánh mắt của cô dừng lại mấy giây, nhìn chằm chằm vào hộp cơm trên tay bà già.
Trên hành lang lầu bảy, vang lên thanh âm của Ứng Tư Tuyết:
-"Dì à... có phải dì đang định xuống nhà ăn mua cơm không? Thế nhưng hôm nay canteen bệnh viện đóng cửa không phục vụ đâu, hay là dì nhắn tin cho người thân mua đồ ở ngoài đem vào đi?"
Nghe Ứng Tư Tuyết nói vậy, động tác của bà cụ thoáng khựng lại một chút.
Tâm lý của mụ dâng lên cảm xúc khủng hoảng bất an.
Bị phát hiện rồi sao? Không... đây là bọn chúng đang thăm dò mình, mình vẫn chưa bại lộ.
Đứng đó trầm mặc hai giây, không quay đầu lại, mụ dùng thanh âm bình thản trả lời: "Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng chắc là cô không biết, lầu bảy này có chế độ chăm sóc phục vụ tận phòng, đến bữa sẽ có người tự động đưa đồ ăn đến, tôi căn bản không cần phải xuống canteen mua cơm."
Mụ cũng đủ khôn khéo không nói rõ chính mình hiện tại, định xách hộp cơm đi đâu, làm cái gì. Giải thích càng nhiều, càng dễ khiến cho đối phương nghi ngờ, thông thường mà nói, có ai lần đầu gặp mặt người lạ mà đi giải thích nhiều như vậy làm gì?
Bà già tiếp tục bước đi, tiếng bước chân càng lúc càng xa, đứng ở phòng trực ban Ứng Tư Tuyết cắn môi suy nghĩ, không nói thêm lời nào, bởi vì bà ta nói không sai, tại bệnh viện tư nhân cao cấp dạng này, phòng bệnh chuyên dùng cho dân có tiền đương nhiên được phục vụ tận răng, người bệnh căn bản không cần làm gì hết.
Bà cụ trước mắt biết rõ chi tiết này, không lẽ thật sự chỉ là bệnh nhân bình thường?
Dương Húc Minh lại lẳng lặng trực tiếp ra tay, quỷ hoả phát động lan tràn trên hành lang, nhanh chóng vượt qua khoảng cách đôi bên, vừa tiếp cận bà cụ lập tức vươn lên bao phủ lấy hộp cơm, hắn khống chế rất chính xác để cho ngọn lửa liếm nhẹ qua đầu ngón tay của bà ta.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết trên hành lang vang lên, bà cụ tựa như bị đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng, vội vã giật tay ném hộp cơm ra ngoài.
Hộp cơm rơi xuống sàn hành lang, vang lên một tiếng trầm đục.
Nhìn thấy một màn như vậy, Dương Húc Minh tỏ vẻ ân cần vôi vã đi về phía bà cụ, bộ dáng vô cùng quan tâm lo lắng,"Sao vậy dì? Dì có làm sao không?"
-"Dì đánh rơi hộp cơm kìa."
Ánh mắt của Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vào cái hộp cơm giữ ấm, hắn ngồi xổm xuống đưa tay bắt lấy cái hộp, cười nói: "Để cháu nhặt lên dùm cho dì."
Trong nháy mắt, thời điểm bàn tay hắn nắm vào quai hộp, bà già lọm khọm kế bên bỗng cung tay chụp lấy hắn, cất giọng phẫn nộ: "Tôi không nhờ cậu, cậu cứ để yên đấy, không được đụng vào đồ của người khác!"
Không khí có chút giằng co xấu hổ.
Dương Húc Minh nhìn nhìn năm ngón tay khô gầy cong như trảo ưng đang nắm chặt cổ tay hắn, cười cười nói:
-"Dì không cần căng thẳng như vậy, cháu cũng không phải là người xấu."
Miệng thì nói thế, nhưng bàn tay của hắn vẫn nắm chặt lấy quai xách của hộp cơm, không hề buông ra.
Ngọn quỷ lửa màu đen vẫn hừng hực thiêu đốt, bao phủ lấy toàn bộ hộp cơm này.
Ánh mắt bà già tràn đầy cảnh giác thù địch, nhìn chằm chằm Dương Húc Minh, nói: "Tôi không cần biết cậu là người xấu hay người tốt, lập tức buông tay thả đồ của tôi ra, không cần cậu giả vờ giả vịt quan tâm người già."
Từ góc độ người khác nhìn vào, đây rõ ràng là một bà già tính tình cổ quái, khó ưa khó chiều. Người khác có ý tốt giúp bà, nhưng chính bà lại nhất quyết xua đuổi, không chấp nhận sự giúp đỡ của người ta. Nhưng thật ra, dạng người già tính cách như thế này, trong thực tế cũng rất nhiều.
Dương Húc Minh một mặt vẫn tươi cười, nhìn thẳng vào bà già. Cũng không có vì thái độ phản ứng gay gắt của bà ta mà trở mặt rời đi.
Bộ dáng rất bao dung, rất có kiên nhẫn a...
Hắn nói: "Thế nhưng dì vừa rồi đột nhiên bị đau, liền ngay cả đồ trong tay cũng không giữ được, thân thể dì suy yếu như vậy, hiện tại còn có thể nhấc lên hộp cơm này sao?"
-"Nếu bây giờ cháu buông tay ra, lỡ đâu dì cầm không nổi lại đánh rơi lần nữa thì ngại lắm."
Dương Húc Minh cười đến sáng lạn, người không biết nhìn vào lại tưởng hắn đang ân cần chăm sóc cho người thân trong gia đình.
Bà già vẫn rất gay gắt nhìn hắn chằm chằm: "Một cái hộp cơm cầm cũng không nổi? Cậu cho là tôi chuẩn bị xuống lỗ rồi hả?"
Dương Húc Minh bất đắc dĩ nhún vai: "Vậy được, cháu buông tay, dì tự cầm."
Dứt lời, hắn thật sự thả tay ra.
Nhưng hắn không có thu lại ngọn lửa màu đen vẫn một mực bao trùm toàn bộ cái hộp, bao gồm cả bộ phận tay nắm.
Hiện tại kẻ nào dám cầm lên cái hộp này, lập tức tiếp nhận tra tấn thống khổ kịch liệt.
Dương Húc Minh mỉm cười đứng đó nhìn bà cụ, không nói thêm tiếng nào.
Loại tra tấn này vô cùng đau đớn thống khổ, bà già vừa mới trải nghiệm qua, coi như hiện tại có chuẩn bị tâm lý sẵn, ngươi vẫn dám đi đụng thử một phát?
Hắn nhìn chằm chằm vào bà cụ trước mặt, lại thấy bà ta tựa như không phát giác ra điều gì dị thường trên hộp cơm, cứ thế mà cúi xuống nhặt.
Vừa chạm vào một chút, bà cụ lại hét lên âm thanh đau đớn, bàn tay giật ra khỏi cái hộp, bà ta khiếp sợ nhìn nó một chút,"Chuyện gì vậy? Tại sao hộp cơm lại có điện?"
Quay ngoắt đầu lại nhìn Dương Húc Minh, bà già hung dữ nói: "Là mày, rõ ràng mày vừa dở trò quỷ."
Dương Húc Minh vội vàng khoát khoát tay nói: "Dì nói đùa, cháu có làm gì đâu nào? Đây là trên người dì có tĩnh điện, đụng phải đồ kim loại nên giật mình một chút mà thôi, không tin dì nhìn cháu xem."
Vừa nói hắn vừa đưa tay ra nắm lấy hộp cơm, miệng cười nhìn bà già hỏi: "Dì xem? Cháu cầm có làm sao đâu nào?”
Bà già vẫn một mực không tin, hằm hằm nhìn hắn: "Nhất định chính là mày dở trò chọc phá người già không sai, ban nãy đi ngang qua hai đứa bay tao lỡ lời một câu, nên mày kiếm chuyện trả thù tao chứ gì?"
Dương Húc Minh thở dài nói: "Được rồi, nếu dì nhất định cho là như vậy, tự dì nhặt lấy là được." Nói xong hắn thối lui lại vài bước, đồng thời Dương Húc Minh phát động ngọn lửa quỷ, cải biến từ sắc đen thành sắc trắng. Hiện tại bao quanh hộp cơm là một ngọn lửa màu trắng cháy rừng rực.
Dương Húc Minh lùi lại mấy mét, tiến đến bên cạnh Ứng Tư Tuyết, nhìn xem bà cụ phía trước, hắn mỉm cười: "Cháu đứng ra xa rồi, dì đừng nói là do cháu dở trò quỷ gì nữa nhé?"
Bà già trừng mắt nhìn đôi nam nữ một cái, không nói gì, đưa tay thăm dò chạm chạm nhẹ vào hộp cơm một chút, cảm thấy không có vấn đề liền quay lại trừng mắt nhìn Dương Húc Minh thêm một lần nữa, hắn chỉ nhún vai tủm tỉm cười.
-"Thằng ranh con..."
Bà cụ dùng sức nhấc lên, lần này không có gì đau đớn xảy ra, thế nhưng hiện tại hộp cơm này tựa hồ bị dán chặt xuống nền gạch, bất luận bà ta có cố sức cỡ nào cũng không thể nhấc lên nổi.
Bà cụ khuôn mặt mờ mịt, ngơ ngác: "Hộp cơm của ta, sao thế này?" Bà ta lại quay đầu nhìn về phía Dương Húc Minh, hắn vội vàng khua khua tay "Dì đừng nhìn cháu như vậy, cháu đứng xa thế này, dì xách hộp cơm lên không nổi là do sức khoẻ có vấn đề, không liên quan gì chúng cháu."
-"Cháu còn có khả năng đùa ác, khiến cho hộp cơm biến nặng hay sao?"
Dương Húc Minh cười nói, ngay lúc này sau lưng hắn vang lên một âm thanh thông báo nhỏ, tựa hồ điện thoại của Ứng Tư Tuyết đã có kết quả hồi đáp, rốt cục cô nàng cũng đã tra ra được phương pháp bẻ khoá phần mềm hệ thống camera theo dõi.