"Lại nói, hôm nay thời điểm buổi sáng vừa thức dậy, anh cảm giác trong ngực giống như có hai trái tim cùng đập một lúc. Thế nhưng khi anh cẩn thận cảm thụ lại thì lại không còn thấy điều gì bất thường nữa!"
Trong sảnh nhà hàng khách sạn, Dương Húc Minh thẫn thờ kể lại chuyện hắn vừa trải qua lúc sáng sớm cho Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào.
Mặc dù không phải là cái bàn ăn hôm qua, nhưng hôm nay vẫn là ba người ngồi xung quanh, vừa ăn vừa nói chuyện.
Ứng Tư Tuyết ngẩng đầu hỏi:
- "Là Lý Tử sao? Đây có lẽ là dấu hiệu chứng minh Lý Tử đang dần dần khôi phục."
Nhạc Chấn Đào thì cười cười, nói:
- "Không chừng cậu Dương đang mang thai cũng nên!"
Hai người trẻ tuổi đối diện lập tức trợn trừng mắt nhìn Nhạc Chấn Đào...
- "Mấy người chẳng lẽ không biết sao?" Nhạc Chấn Đào vẫn cười cười nói tiếp,"Thời điểm mang thai, theo quá trình em bé lớn dần lên, người mẹ sẽ có cảm giác được bên trong cơ thể mình có một trái tim khác đang đập thình thịch. Chờ thai nhi lớn lên sẽ còn cảm thấy em bé bên trong ợ hơi, tay đấm chân đạp vào bụng mẹ nữa cơ... ... Mấy chuyện thông thường này mà hai người cũng không biết à?"
Nhạc Chấn Đào dùng một loại ánh mắt kinh ngạc nhìn đôi nam nữ đang ngơ ngác trước mắt.
- "Thầy Nhạc nói cái gì thế! Người ta vẫn là trai tơ chưa vợ, còn trong trắng lắm, làm sao có thể biết loại sự tình này!"
Ứng Tư Tuyết lúc đầu muốn trêu chọc một chút, kết quả bị câu nói này của Dương Húc Minh làm cho cứng họng. Cô nàng im lặng trừng mắt nhìn thanh niên biến thái da mặt dày như da trâu phía trước, nói: -"Em đột nhiên cảm thấy chúng ta chiến đấu với Quỷ Diện cũng có mấy phần cơ hội thắng đấy! Da mặt của anh Minh này, đoán chừng súng đạn chống tăng bắn cũng không thủng. Quỷ Diện tuyệt đối không thể phá được lớp phòng ngự da mặt anh!"
Nhạc Chấn Đào ngược lại không tham gia vào trận cãi nhây của hai người trẻ tuổi bên cạnh. Anh ta quan sát tỉ mỉ Dương Húc Minh một vòng, nói:
- "Bất quá có chuyện tôi tương đối để ý, Dương huynh đệ, tình huống của anh bạn hôm nay so với hôm qua có vẻ càng bi đát hơn nha!"
Ngay lúc đang bưng chén cơm lên miệng, Dương Húc Minh sửng sốt một chút, nuốt chửng miếng cơm vào họng, trợn mắt hỏi:
- "Thật sao?"
Hắn nhìn về phía Ứng Tư Tuyết. Ứng tiểu thư tỉnh bơ đáp:
- "Không đến nỗi bi đát, chỉ giống như cái xác chết khô ba năm mà thôi! Không tin nhìn thây Nhạc mà xem!"
Nhạc Chấn Đào ngẩn người,
-"... Nguyên lai tôi nhìn cũng rất thảm sao?"
- "Không có, hiện tại thầy Nhạc khí sắc đã càng ngày càng tốt. Ý em là kêu Tiểu Minh nhớ lại lúc Nha Bà tấn công thầy Nhạc ở bệnh viện, khi thoát ra nhìn anh giống xác chết khô."
Sau đó Ứng Tư Tuyết lại nhìn về phía Dương Húc Minh:
- "Hiện tại anh Minh trừ cảm giác đặc biệt đói ra thì còn có cảm giác gì khác nữa không?”
- "... Cái này... Cảm giác đau lưng có tính không?" Dương Húc Minh nói,"Anh còn cảm thấy mệt rã rời, tinh thân không phấn chấn, muốn trở về tiếp tục ngủ."
- "Vậy anh ăn điểm tâm xong nghỉ ngơi một chút rồi mau trở về phòng ngủ đi."
Ứng Tư Tuyết gật gù nói: - "Nhìn tình huống hiện tại, Lý Tử vẫn đang hút tinh khí của anh như cũ. Bây giờ anh nhất định phải bảo trì giấc ngủ đầy đủ cùng tỉnh thần sung túc, dạng này mới có thể giúp cho Lý Tử sớm khôi phục lại.
Từ hôm nay trở đi, trước mười giờ anh nhất định phải lên giường đi ngủ, bớt chơi game, ngủ nhiều thẳng giấc. Lúc nào buồn chán có thể đọc sách hoặc xem phim... Tóm lại tận lực tránh dùng não.
Cân nhắc đến vấn đề sức ăn của anh Minh, hiện tại bảo trì ăn nhiều và chia thành nhiều bữa ăn đi. Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn nhiệt tình hết mình, đừng sợ béo lên. Cứ thấy đói liền ăn luôn!
Bây giờ trong cơ thể anh Minh chính là hi vọng lớn nhất của chúng ta đấy!"
Ứng Tư Tuyết hấp háy mắt
- "Chỉ có Lý Tử khôi phục lại. Chúng ta mới có phần thắng!"
Dương Húc Minh nhét thêm vào miệng hai ngụm cơm lớn, trợn mắt nhai nuốt rồi lẩm bẩm:
- "OK, không có vấn đề gì. Tưởng gì chứ hết ăn lại nằm thì ta tuyệt đối có thể làm được!"
Ứng Tư Tuyết nhìn hắn dạng này, thở dài:
- "Đáng tiếc không có kinh nghiệm, cũng không biết loại tình huống như anh hiện giờ nên ăn gì thì bổ! Anh cứ để ý nhé, nếu như muốn ăn cái gì nói với em một tiếng, em bảo người ta chuẩn bị cho anhI!"
Dương Húc Minh nghĩ nghĩ, nói:
- "Gan rồng chả phượng có không?"
- "Lại nói nhảm nữa rồi, có phân rồng nước tiểu phượng ăn không?"
- "Em dám kiếm được thì anh cũng dám ăn à!" Nhạc Chấn Đào im lặng nhìn hai thanh niên trước mặt, lắc đầu... Tuổi trẻ thật tốt al
Nửa giờ sau, Dương Húc Minh rốt cục ăn no nê một trận, trở về phòng chuẩn bị đi ngủ.
Hắn đứng trên ban công ngắm nhìn nước sông Trường Giang, thở ra một hơi thật dài.
- "Thôi đi ngủ nào!"
Tự nói với mình một câu như vậy, Dương Húc Minh quay người đi vào trong phòng.
Ngay tại lúc chân hắn bước vào trong phòng, bên tai đột nhiên nghe được một âm thanh phẫn nộ gào thét.
- "Nhiều năm như vậy, tao nuôi không mày rồi!"
Thân thể Dương Húc Minh bỗng trở nên cứng đờ. Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhưng bên ngoài cũng chỉ thấy ban công vắng vẻ trống rỗng, đồng thời trong tai nghe được cũng chỉ có tiếng gió gào thét trên ban công.
Dương Húc Minh cau mày.
- "Nghe nhầm à?”"
Dương Húc Minh sờ lấy lồng ngực, cảm thụ trong lồng ngực trái tim nhảy lên, thấp giọng nói:
- "Là em sao 2 Lý Tử..."
Ngồi trong phòng chờ đợi nửa giờ, Dương Húc Minh vẫn không cách nào nghe được lần thứ hai âm thanh hồi nãy!
Vừa rồi một khắc kia, tiếng gầm thét ấy giống như là hắn trong thoáng chốc sinh ra ảo giác. Ngược lại theo nửa canh giờ này ngồi ngẩn người, tinh thân Dương Húc Mình càng ngày càng rã rời, đại não càng ngày càng nặng.
Cuối cùng Dương Húc Minh ngáp dài, bò lên giường, mơ mơ màng màng thiếp đi.
Ý thức dần dần chìm vào trong bóng tối.......
Giữa trưa nóng bức, toàn bộ thôn dân trong làng tất cả đều tụ tập đến đầu thôn, nơi nhà tên họ Đặng thọt chân. Nguyên nhân là ở chỗ bên ngoài căn nhà đang có mấy cảnh sát kéo băng cách ly. Đám thôn dân chỉ đứng ngoài bàn tán chứ không cách nào tới gần.
Nhưng dù chỉ là xa xa quan sát, giữa các thôn dân vẫn xì xào truyền tai nhau nghe những tin tức không biết từ đâu truyền ra.
- "Chết hết!"
- "Một nhà già trẻ, từ hai vợ chồng họ Đặng đến đứa cháu nhỏ mới ba tuổi. Toàn bộ đều...
Thật... Đến cùng là kẻ nào đã ra tay ác độc như vậy?"
- "Nghe nói là anh em của vợ Đặng thọt, đến nhà Đặng thọt trả thù..."
Trong phòng xi măng, mấy tên cảnh sát nghe bên ngoài những thôn dân kia xì xào bàn tán, tất cả đều sắc mặt âm trầm không nói gì. Cuối cùng, một cảnh sát chạy đến ngồi xổm người xuống, kiểm tra một lần nữa mấy thi thể trên mặt đất rồi nói:
- "Cùng một dạng thủ pháp phạm tội. Giống hệt án mạng giết hại cả nhà núi Trường Hưng. Hung thủ là cùng một người."
- "Cái này cùng với vụ thảm án diệt môn ở Bành Trạch thì lại khác nhau nhiều, hẳn không phải là cùng một nhóm người gây nên. Nhưng đây đúng thật là một tin tức xấu!" Vị cảnh sát vẻ mặt đắng chát nhìn những thi thể nằm la liệt trên mặt đất, nói tiếp:
- "Án diệt môn Bành Trạch còn chưa có giải quyết xong, lại liên tiếp lòi ra hai vụ án diệt môn khác. Cửu Giang chúng ta lần này sắp nổi tiếng rồi!
Đây ý là trong nội thành Cửu Giang tối thiểu có hai đám tội pham hung ác đang lẩn trốn và liên tiếp gây ra án mạng kinh hoàng!"
Chính giữa căn phòng đang nằm ngổn ngang bảy bộ thi thể.
Nạn nhân bao gồm người thọt chân họ Đặng, vợ của ông ta, con trai, con dâu, hai đứa cháu trai và một đứa cháu gái. Một nhà bảy người tất cả đều nằm trên đất, mặt nở nụ cười quỷ dị, tựa hồ trước khi chết, bọn họ nhìn thấy rất chuyện gì rất vui vẻ...
- "Lập án điều tra đi." Vị cảnh sát đội trưởng nói. - "Vụ án diệt môn núi Trường Hưng tối hôm qua và vụ này đều có một điểm giống nhau rõ rệt. Đó chính là trong gia đình nạn nhân có một người con dâu, trước đó thông qua mua bán người từ nơi khác mà đến.
Lần này chết rất nhiều người, nếu không nhanh chóng phá án, đoán chừng cấp trên sẽ cho cả đội chúng ta ra đảo đếm muỗi!"