Thằng nhóc này đột ngột xuất hiện làm tâm thần Nhạc Chấn Đào trở nên trầm xuống. Hắn lập tức nhận ra thân phận của đứa trẻ này. Cho dù toàn thân nó máu me bê bết, từ phần cổ trở lên đều hơi mờ ảo, không chút rõ ràng, nhưng khuôn mặt này chính xác hắn đã từng gặp qua - giống y cái đầu người trong phần mộ kia, Ngô Tiểu Tùng.
Đây cũng là hình dáng đứa con đã chết thảm vào bảy năm trước của Quỷ Diện.
Con quỷ nhỏ đột nhiên xuất hiện này là lệ quỷ khủng khiếp do Quỷ Diện dùng ba mươi hai linh hồn của người sống nuôi dưỡng tạo thành và cũng chính nó đã gần như đánh bại Lý Tử.
Cuối cùng nó cũng chịu xuất hiện. Nhìn chòng chọc vào tiểu quỷ, Nhạc Chấn Đào có cảm giác bất an và lo lắng nhất từ từ xuất hiện.
Ánh mắt của ác quỷ mang đến cho hắn áp lực to lớn nhất từ trước tới nay.
Loại áp lực khủng khiếp này giống như đối phương chỉ cần nhẹ nhàng duy chuyển ngón tay cũng khiến bản thân bị nghiền nát.
Trước đây Nhạc Chấn Đào nghĩ chỉ một Lý Tử đã đủ kinh khủng rồi.
Nhưng con quỷ này chỉ cần im lặng đứng ở đó thôi, khí thế đã gần như muốn đáng sợ hơn cả Lý Tử.
Cái loại khí tức cuồn bạo, tràn ngập tà ác oán hận. Nếu không phải Nhạc Chấn Đào ~ người đã từng tiếp xúc rất nhiều với ma quỷ mà là một người thường thì chỉ cần thứ áp lực đến từ oán khí nông đậm này chắc chắn sẽ bị dọa đến phát điên. Rốt cuộc con quỷ nhỏ này đã bị giết thê thảm đến mức nào?
Hắn bây giờ vẫn không thể tin khi nhìn vê đứa nhỏ trước mặt mình. Dựa theo tin tức trước đây, đứa nhỏ này khi còn sống là một ánh mặt trời xán lạn, vô cùng ngoan ngoãn hiếu thuận, ai ai cũng đều yêu mến. Cho nên bọn hắn vẫn cho rằng kẻ nắm quyền chủ đạo điều khiển cái cơ thể chứa một người một quỷ này là Quỷ Diện. Ngô Tiểu Tùng rõ ràng là lệ quỷ bị mẹ nó điều khiển. Nhưng nhìn biểu hiện bây giờ, cái oán khí cùng ánh mắt khủng bố của đứa nhỏ này sau khi chết thì làm sao Quỷ Diện có thể điều khiển được, rõ ràng nó đang lợi dụng mụ ta.
Nhạc Chấn Đào biểu lộ, có chút cứng ngắc.
Chỉ với một cái nhìn của đối phương cũng khiến linh hồn hắn run rẩy, cảm giác sợ hãi không nói nên lời.
Cả cơ thể hắn lúc này bắt đầu mất khống chế, run lên theo từng nhịp đập của trái tim.
Trong bóng đêm, thằng nhỏ máu me khắp người ngoẹo đầu quay lại, nhìn thấy phản ứng của Nhạc Chấn Đào, nó hơi có chút kinh ngạc.
"Ai cha, mày biết tao ư? Nhìn cái điệu bộ này thì có vẻ không phải lần đầu tiên mày nhìn thấy tao nhỉ?"
Trên mặt của Ngô Tiểu Tùng lộ ra nụ cười xán lạn.
"Nói như vậy, đám người phá hủy đầu của tao chắc không phải chúng mày nhỉ?"
"Dù sao thì dường như trong ngôi mộ đó cũng có chôn một cái đầu có hình dáng giống tao".
Câu này vừa nói ra, một luồng sát ý trực tiếp bừng lên.
Trong con hẻm nhỏ, một cơn gió lạnh theo sát ý xuất hiện, lớp da của Nhạc Chấn Đào bị lộ ra trong không khí run mạnh, da gà trên người nổi lên, cả người theo bản năng lùi lại, tới khi lưng chạm vào tường mới dừng. Trong bóng tối, tiểu quỷ nở nụ cười nhẹ lở lửng, từ tiến về phía hắn. Nó đứng cách Nhạc Chấn Đào một mét rồi nói:"Bây giờ tao cho mày một cơ hội cuối cùng để không phải chịu đau khổ, ngoan ngoãn khai ra đồng bọn của mày, mang tao đi tìm chúng nó, đồng thời nói cho tao biết chúng mày từ đâu đến đây, tại sao lại gây chuyện với mẹ tao, nói đi rồi tao sẽ xem xét việc tha cho mày con đường sống."
"Nếu mày còn cứng miệng thì tao không ngại chơi một trò vui vẻ với mày." Nụ cười trên mặt tiểu quỷ càng ngày càng xán lạn.
"Tao cam đoan, nếu đồng bọn của mày ở gần đây thì tiếng hét thảm thiết của mày tuyệt đối sẽ hấp dẫn bọn chúng tới." Đứng gần một con lệ quỷ kinh khủng như này khiến Nhạc Chấn Đào càng cảm nhận rõ ràng được luồng khí tức oán hận khổng lồ. Khí tức oán hận nồng đậm này mãnh liệt gân như muốn thực chất hóa thành khí thế cuồng bạo, khiến cho da thịt hắn cảm thấy đau đớn giống như có vô số mũi kim đâm vào vậy.
Mà đó mới chỉ là khí thế chứ đối phương còn chưa thèm ra tay.
Chỉ một anh mắt thôi đã mang đến lực áp bách khủng khiếp như thế, khiến cho hắn gần như mất đi toàn bộ sự phản kháng vốn có.
Con ác quỷ này mạnh ngang với Lý Tử thời kỳ toàn thịnh chứ chẳng đùa.
Nhạc Chấn Đào tuyệt vọng. Hắn bây giờ mới hiểu được lý do tại sao đám Dương huynh đệ nhất định phải đợi Lý Tử hoàn toàn khôi phục mới dám đi tìm Quỷ Diện. Loại ác quỷ này đã vượt qua cả định nghĩa của một lệ quỷ phổ thông rồi. Mà lúc này con ác quỷ đang lở lửng trong bóng tối nhìn thấy Nhạc Chấn Đào run rẩy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái.
"Rất nhiều người đã từng nói, trên thế giới này, âm thanh của con người mới là giai điệu đẹp nhất."
"Mà tao lại vô cùng đồng ý cái quan điểm này."
"Nhìn thấy loại người có một gia đình hạnh phúc như mày, cuộc sống đang tươi đẹp mà phải chịu sự đau đớn tận cùng, gào thét trong tuyệt vọng. Đối với tao đó chính là âm thanh đẹp nhất."
Con tiểu quỷ nở một nụ cười, dựng một ngón tay lên nói:"Hết giờ lảm nhảm rồi, mày đã chuẩn bị kỹ càng chưa? Hiện tại chúng ta bắt đầu vấn đề thứ nhất. Nói, tên mày là gì?"
"Trả lời sai!" Âm thanh vừa vang lên, nó búng tay một cái.
Một tiếng vang giòn xuất hiện, xen với nó là tiếng hét thảm thiết của Nhạc Chấn Đào.
Da thịt ngón giữa tay trái của hắn trực tiếp bị xé toạc ra.
Miếng da trên ngón tay còn dính lại treo lủng lẳng, mùi máu tanh xộc lên. Nỗi đau không thể nói nên lời trong tích tắc ập thẳng vào não, toàn thân run rẩy, ánh mắt hắn tối sầm lại.
Con tiểu quỷ mỉm cười, bên tai Nhạc Chấn Đào lại văng vẳng tiếng thì thào"
"Nói, tên mày là gì?”
HarryPoo.
Trả lời sai.
"ÁchaaaaaaaaaalII""
Tiếng gào thét thảm thiết của Nhạc Chấn Đào vang vọng trong con hẻm nhỏ.
Nhưng đây là khu vực âm u trong Cựu Thành, không có bất kỳ người nào có thể nghe được tiếng kêu gào này.
Người duy nhất có thể nghe được tiếng kêu thảm này chỉ có Quỷ Diện đứng cách đó không xa.
Người phụ nữ này từ sau khi con trai mình xuất hiện luôn giữ im lặng, lúc này đột nhiên mở miệng lên tiếng.
Khuôn mặt mụ có chút do dự, nhưng trong giọng nói lại khẩn trương, thấp giọng hô lên:"Ngừng tay".
Nghe được lời nói này, tiểu quỷ đang đứng trước mặt Nhạc Chấn Đào quay đầu lại.
Nó nhìn về phía mẹ của mình hỏi:"Có chuyện gì sao?"
Đối diện với đứa trẻ máu me khắp người này, cho dù nó đã từng là con trai của mình, nhưng trong lòng Quỷ Diện vẫn xuất hiện sự khẩn trương đầy e ngại.
Mụ nuốt một ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi:" Phản ứng này của con mẹ rất ít khi nhìn thấy. Tùng Nhi, con rất hận hắn ư?"
Mặc dù Quỷ Diện đã cố gắng trấn định nhưng sự sợ hãi cùng lo lắng của mụ cho dù Nhạc Chấn Đào đang bị thương còn có thể nhìn ra được, huống gì đứa trẻ đang ở trước mặt này.
Trong con hẻm tăm tối, nụ cười trên mặt tiểu quỷ thu lại.
Hắn nhìn chăm chú mẹ của mình, im lặng mấy giây rồi nói:
"Con quả thật căm hận cái gia đình hạnh phúc mĩ mãn này. Hắn khiến con vô cùng chướng mắt".
"Loại người có thể hưởng thụ cảm giác sinh hoạt an nhàn dễ chịu, còn đối với nỗi đau của người khác lại lên mặt dạy đời, tự cho mình cao thượng, khiến cho con vừa nhìn thấy hắn đã chán ghét, cả cơ thể đều ngứa ngáy khó chịu" Sau đó hắn thở dài, sau đó giọng nói lộ ra ý cười.
"Nhưng không sao, mẹ đừng lo lắng, con hiểu mà. Con sẽ không dễ dàng mất khống chế đâu".
Hắn xoay người, lần nữa nhìn về Nhạc Chấn Đào, lạnh lùng nói: