Sự xuất hiện đột ngột của Ngô Tiểu Tùng một lần nữa khiến bầu không khí trong con hẻm nhỏ thay đổi. Ứng Tư Tuyết vô cùng kinh hãi. Con quỷ này không những giải hết được những đề toán của nàng, lại còn giải cực nhanh. Con quỷ này đầu óc không hề hỗn loạn sao?
Mà Dương Húc Minh từ xa sau nhìn thấy cảnh này lập tức lùi lại, không dám tiếp tục đi tới nữa.
Trong con hẻm nhỏ lúc này chỉ còn giọng nói của Ngô Tiểu Tùng vang lên:"Hai đứa mày chính là đồng bọn của tên kia đúng không? Bọn mày làm tao hơi lâu rồi đấy."
"Chúng mày sờ lần cái gì mà bây giờ mới mò đến thế? Động tác nhanh một chút không được à?”
Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng mở miệng, một tay bóp lấy cổ Ứng Tư Tuyết, ánh mắt lạnh lẽo. Ứng Tư Tuyết mặc kệ cánh tay đang bóp lấy cổ mình, khuôn mặt vẫn nở một nụ cười, miễn cưỡng nói:
"Đồng bọn sao? Không những có mà còn rất rất nhiều. Hiện tại gân như toàn bộ cảnh sát của Cửu Giang đều đã đến đây, nếu không có gì thay đổi chắc họ đã đem bao vây hết khu vực này rồi."
"Ta xông lên đầu tiên, báo vị trí này lại cho cảnh sát. Đoán chừng không đến năm phút, con hẻm nhỏ này rất nhanh sẽ chật kín người."
"Nếu không tin, ngươi có thể nghe ngóng xung quanh xem có phải có tiếng còi xe cảnh sát hay không?" Vừa nghe lời này của ứng Tư Tuyết, khuôn mặt Ngô tiểu Tùng lộ lên vẻ âm trầm. Bởi vì khi hắn cẩn thân nghe tiếng xung quanh thì nhận ra thật sự có âm thanh còi xe cảnh sát. Mặc dù bây giờ không thể nào bay lên cao để nhìn nhưng quả thật khu vực cạnh bên đã tụ tập một đám cảnh sát.
Hắn nhìn chòng chọc vào cô gái trước mặt hỏi:"Cô dám báo cảnh sát?"
Ứng Tư Tuyết nở một nụ cười:"Mẹ ngươi bị cảnh sát truy nã. Chúng ta biết chuyện lại không báo cho họ, chẳng lẽ ngươi nghĩ chúng ta sẽ một mình chiến đấu với tên quái vật như ngươi hay sao?"
"Thảo nào lần trước chúng ta tìm không ra chỗ của Lưu Cúc, hóa ra bà ta được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt. Thời điểm đó cảnh sát còn tưởng chồng cùng bố chồng nàng mới là kẻ chủ mưu."
"Bà ta chỉ cần tiếp tục ngụy trang liền sẽ không bị cảnh sát phát hiện. Cho đến khi camera an ninh ghi lại cảnh mụ tự mình chạy đến hiện trường thì mới bị bại lộ hành tung."
Ứng Tư Tuyết nhìn về phái Quỷ Diện, cười lạnh nói tiếp:"Hiện tại các ngươi đã bị truy nã toàn quốc."
"Nếu bây giờ các ngươi còn không lo trốn đi, lát nữa ngay cả cơ hội chạy cũng không còn."
Lời này của Ứng Tư Tuyết vừa nói ra khiến Quỷ Diện gần như nổi điên.
"Con chó cái này."
Mụ lao thẳng đến, muốn cho Ứng Tư Tuyết một cái bạt tai.
Nhưng cái tát này còn chưa chạm tới vào mặt nàng đã bị Ngô Tiểu Tùng đưa tay chặn lại.
Lúc này, sắc mặt Ngô Tiểu Tùng âm trầm nói:"Mẹ bình tĩnh lại. Nếu bây giờ bị kích động thì rất dễ mất tỉnh táo. Lúc đó chính là thời cơ để bọn chúng lợi dụng. Huống gì nếu mẹ căm hận đứa con gái này như thế thì nên trực tiếp đâm chết nó. Một tát này của mẹ không có lợi ích gì, lại lãng phí thời gian."
"Chúng ta hoàn toàn có thể giết chết cả ba kẻ này. Sau đó nghênh ngang rời đi. Đám cảnh sát không thể nào kịp giúp đỡ bọn nó được."
Thực ra Ngô Tiểu Tùng có cảm giác rất lạ khi gặp cô gái có nụ cười xinh đẹp như Ứng Tư Tuyết nên hắn không nỡ ra tay. Bắt đầu từ lúc nàng xuất hiện đánh cho hắn không kịp trở tay. Cho đến lúc nàng nói đã thông báo cho toàn bộ cảnh sát tập trung tới đây, đã chứng minh việc cô gái này không phải loại tiểu thư được nuông chiều chỉ biết ỷ lại mà là một bông hồng gai góc rất thông minh. Trong hoàn cảnh bị bắt này vẫn có thể nở nụ cười xán lạn, thậm chí còn cố ý khiêu khích mẫu thân mình, không hề có chút sợ hãi...
Chẳng lẽ nàng còn có con át chủ bài nào khác? Nếu suy nghĩ kỹ thì rất có khả năng. Dù sao xét về số lượng thì ba người này sở hữu lệ quỷ cũng quá nhiều đi.
Đầu tiên là tên đàn ông có một con tiểu quỷ cùng một con không biết tên đang lẩn trốn ở phí xa. Rồi cái tên đẹp mã vừa xuất hiện cùng cô gái này. Chẳng những có thể dùng cái bóng để trói buộc, hắn còn có cả ngọn Quỷ Hỏa vô danh.
Vậy đứa con gái trước mặt này có gì? Ngoại trừ con quỷ toàn thân trắng toát có thể kéo người vào cái thế giới quỷ dị kia ra thì chẳng lẽ vẫn còn năng lực khác sao?
Cô ta có thể bình tĩnh như vậy vì vẫn còn năng lực chưa dùng đến ư?
Hắn đã chịu thua thiệt từ tay của Nhạc Chấn Đào một lần nên bây giờ rất cẩn thận. Hắn muốn biết con át chủ bài của cô gái này trước rồi mới ra tay. Nhưng Ứng Tư Tuyết sao lại không biết điều này cơ chứ. Cô cười híp mắt, hoàn toàn không hề cho hắn có cơ hội.
"Vậy ngươi có thể thử xem."
Nghe được lời nói này, Ngô Tiểu Tùng lạnh lùng đáp:"Cô cho rằng tôi không dám sao?"
Nụ cười của Ứng Tư Tuyết càng tươi hơn trước.
Nhìn thấy nụ cười này, Ngô Tiểu Tùng cũng đờ người ra. Hắn phát hiện quả thật mình không dám ra tay.
Nếu cái năng lực của đứa con gái này buộc phải bị giết chết hoặc chịu tổn thương mới có thể phát động thì mình ra tay không phải thuận theo ý của đối phương sao?
Lúc đó việc mình bắt nàng để uy hiếp còn ý nghĩa gì nữa.
Con hẻm nhỏ vốn lặng im lúc này bắt đầu xuất hiện từng tiếng bước chân đồn dập, thậm chí còn càng ngày càng lớn, cách không còn xa.
Ý thức được chuyện này, Ngô Tiểu Tùng Nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng nói:"Lần sau gặp lại, hi vọng ngươi vẫn có thể cười vui vẻ như vậy."
Nói xong hắn lập tức phát động năng lực đông kết bao bọc một khu vực bán kính năm mươi mét.
Sau đó hắn liền thả Ứng Tư Tuyết ra, lao thẳng đến chỗ của Quỷ Diện, kéo theo mụ tức tốc chạy trốn.
Thoáng một cái đã xuất hiện cách năm mươi mét bên ngoài khu vực, sau đó giải trừ năng lực. Nói thì chậm nhưng mọi thứ diễn ra cực nhanh. Ứng Tư Tuyết định thần nhìn lại con đường trước mặt, chỉ tới khi không cách nào nhìn thấy được bóng dáng của Ngô Tiểu Tùng cùng Quỷ Diện trong con hẻm tối tăm này nàng mới nhẹ nhàng thở ra.
Con quỷ này vậy mà bị dọa chạy. Quả nhiên thông minh quá sẽ hay suy nghĩ lung tung.
Ứng Tư Tuyết quay đầu nhìn về Dương Húc Minh lúc này đang từ từ đi tới, nở nụ cười trêu ghẹo nói:
"Được rồi, anh thu lại ngọn lửa đi, tính hù dọa cả em sao?"
"Cười lên đi nào, sao cái mặt anh cứ chằm bằm thế? Thả lỏng xíu đi."
Nàng thở dài một hơi rồi lại nói:"Bây giờ kẻ nên lo lắng phải là Ngô Tiểu Tùng cùng với Quỷ Diện."
"Hiện tại toàn bộ các của ra vào đều bị cảnh sát phong tỏa hết. Em thật sự muốn biết bọn chúng làm cách nào có thể an toàn rời đi."
Dương Húc Minh tiến lại gần đỡ Nhạc Chấn Đào còn đang hôn mê dậy nói:"Trước tiên phải đưa thầy Nhạc đến bệnh viên đã."
Lúc này hắn cảm thấy có chút lo lắng:"Thầy Nhạc có thể chống đỡ dưới sự hành hạ của Ngô Tiểu Tùng lâu như vậy, chắc chắn là đã đoán được bản chất về sức mạnh của Ngô Tiểu Tùng.
"Bây giờ phải chữa trị, đợi khi nào thây Nhạc tỉnh lại rôi ba người chúng ta cùng nhau bàn bạc kế sách, sau đó mới bắt đầu tìm hướng đối phó với Quỷ Diện."
"Còn về Ngô Tiểu Tùng, hắn quả thật khó chơi hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng."