Câu hỏi của Nhạc Chấn Đào cũng là vấn đề trọng yếu nhất."Hiện tại Lý Tử còn chưa có khôi phục thực lực, chỉ dựa vào hai người các ngươi đối đầu với Ngô tiểu Tùng, anh thấy phần thắng không cao. Nếu không đêm qua chúng ta đã giữ nó ở lại."
Nhạc Chấn Đào vô cùng lo lắng "Anh hiện giờ đang bị thương, căn bản không giúp được gì. Không biết hai đứa đã có kế hoạch nào ổn thỏa chưa?"
Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết liếc nhìn nhau một cái. Sau đó Ứng Tư Tuyết nói:"Thật ra kế hoạch thì cũng có rồi. Năng lực của Ngô Tiểu Tùng mặc dù cường đại nhưng không phải không có nhược điểm."
"Chính xác mà nói Quỷ Diện chính là nhược điểm lớn nhất của nó."
"Người đàn bà này tuy độc ác nhẫn tâm nhưng vẫn chỉ là con người bình thường, đồng thời mạng sống của Ngô Tiểu Tùng cũng dính chặt với mụ. Nếu chúng ta giết chết Quỷ Diện thì cũng coi như đã giết chết Ngô Tiểu Tùng."
Cho nên chúng ta bỏ qua Ngô Tiểu Tùng, nghĩ biện pháp giết chết Quỷ Diện thì có thể giải quyết vẫn đề bế tắc hiện tại."
Lời này của Ứng Tư Tuyết khiến Nhạc Chấn Đào không biết nói gì."Lý thuyết khi nào chả dễ, nhưng vấn đề là làm thế nào không phải giao chiến với Ngô Tiểu Tùng mà vẫn giết được Quỷ Diện đây?"
"Lệ quỷ rất mẫn cảm với địch ý cho nên sử dụng phương pháp đánh lén không có hiệu quả. Chưa kể đến với năng lực của Ngô Tiểu Tùng thì dù có vác cả súng ngắm ra bắn cũng không chạm được tới nó. Thế thì hai đứa lấy cái gì để đối phó Quỷ Diện?"
Ứng Tư Tuyết cười hì hì nói:"Không biết thầy Nhạc đã bao giờ nghĩ đến *địa lôi chiến* chưa?"
Nhạc Chấn Đào sửng sốt một chút, sau đó lập tức hiểu ý của nàng:"Em định chôn địa lôi xuống những khu vực mà Quỷ Diện sẽ đi qua, sau đó đợi mụ ta xuất hiện sẽ cho nổ chết sao?"
Dương Húc Minh cũng gật đầu:"Không sai, sử dụng địa lôi nổ chết người nuôi quỷ cũng là một biện pháp không tệ. Dù sao chúng ta cũng biết rõ mục đích của Quỷ Diện là gì, chỉ cân chôn địa lôi trước cửa sơn động của nữ quỷ trong quan tài máu rồi ngồi chờ mụ ta dẫm lên là được."
"Ngô Tiểu Tùng dù có mạnh cỡ nào, phản ứng đông kết có nhanh ra sao thì cũng không thể trong nháy mắt phản ứng kịp với tốc độ cùng sức công phá của đống địa lôi kia được. Chỉ cần hắn chậm 1 giây thôi thì cũng đủ để bà mẹ thân yêu của hắn tan thành từng mảnh. Mà địa lôi chôn dưới đất vốn là đồ vật vô tri không có linh hồn, không hề có địch ý, lệ quỷ không thể cảm nhận được tồn tại của mấy món đồ chơi đó. Cho nên lần này nếu Quỷ Diện dám vác xác đến Vương Quan Doanh tìm quan tài nữ quỷ thì sẽ cho mụ không thấy ngày về."
Nhạc Chấn Đào cũng giật mình khi nghe được kế hoạch của hai người Dương Húc Minh. Hắn nhìn Ứng Tư Tuyết với vẻ mặt ngơ ngác:"Nhưng cái thứ này là địa lôi đấy. Ứng đại tiểu thư, em có thể tìm được địa lôi sao? Đây có phải đồ chơi của bọn con nít đâu, đó là vũ khí chết người đấy."
"Chưa kể lúc này Quỷ Diện đang đi về phía Lục Bàn Thủy. Cho dù mụ ta không dùng xe lửa thì cũng có thể bắt cóc một tài xế chở mụ đi, trong vòng ba ngày chắc sẽ đến nơi. Với từng đó thời gian, hai đứa đào đâu ra mớ địa lôi đó?”
Ứng Tư Tuyết thở dài nói:"Sẽ không có vấn đề đâu. Mặc dù hơi phiền toái một chút nhưng đảm bảo ba ngày sau hàng sẽ giao đến nơi. Cho nên hiện tại chúng ta không thể chậm trễ, lập tức xuất phát. Nhất định phải đến Vương Quan Doanh trước Quỷ Diện để có thời gian bày trận."
"Thây Nhạc này, em đã nói với người của bệnh viện rồi nên nếu có yêu cầu gì thì anh cứ nói với họ là được."
Nhạc Chấn Đào gật đâu:"Anh hiểu rồi, nhưng hiện tại anh không giúp được gì cho hai người, chỉ có thể chúc chuyến đi này thuận lợi."
Dương Húc Minh cười an ủi hắn:"Không có gì đâu, anh chỉ cần ngoan ngoãn ở lại chỗ này tĩnh dưỡng cho thật tốt, việc còn lại cứ giao cho hai bọn em. Chỉ tính riêng việc tìm được điểm yếu của Ngô Tiểu Tùng cũng đã là sự hỗ trợ cực lớn rồi."
Nghe những lời này, Nhạc Chấn Đào nở nụ cười khổ:"Anh thật sự rất hi vọng có thể cùng đi với hai đứa. Nhưng hiện tại chỉ có thể nằm bất động trên giường lải nhải hai câu.
"Nếu như mọi chuyện không thuận lợi thì lập tức rút lui. Chờ anh chưa thương và Lý Tử khôi phục được thực lực. Lúc đó tất cả chúng ta hãy đi tìm tên phiên phức kia."
"Dương à, nghe lời anh, lần này em không được xúc động mà hành xử lỗ mãng."
Nhạc Chấn Đào nghiêm túc nhấn mạnh:"Vào bất cứ thời gian nào cũng phải luôn đặt an toàn của bản thân lên hàng đâu."
Dương Húc Minh gật đầu nở nụ cười:"Anh cứ yên tâm, hai đứa em hứa sẽ nhảy nhót tưng bừng trở về gặp lại anh. Đến lúc đó nhớ mang bọn em trèo lên Lư Sơn nha. Mang tiếng đến Cửu Giang mà còn chưa được đi Lư Sơn chơi, thật sự vô cùng đáng tiếc."
Nhạc Chấn Đào cũng phì cười:"Được thôi, khi nào trở về, anh sẽ dắt hai đứa đi chơi....
Những tia nắng dịu dàng của buổi sáng dân dần trở nên chói mắt. Theo mặt trời lên cao, không khí bắt đầu oi bức. Lúc này, một thân ảnh lững thững bước đi dưới cái nắng gắt gao vào buổi ban trưa, trên trán của người phụ nữ đã lấm tấm mồ hôi. Một lúc sau, người phụ nữ này cảm thấy mệt, đứng tại trỗ xoa mồ hôi trên trán, nhìn một chút ven đường.
Nơi này cách nội thành Cửu Giang ước chừng năm mươi dặm. Không có đường cao tốc, không gần thành tthị hay những khu du lịch. Hai bên đường là ngọn núi xanh biếc, con đường nhựa thì gập ghênh, đôi chỗ còn xuất hiện nhiều vết lõm do những chiếc xe chở hàng quá tải đi qua tạo thành vết tíc.
Tuyến đường nhỏ vắng vẻ cách xa Cửu Giang này vốn chỉ dành cho các xe tải chạy hàng thường xuyên. Cho dù cảnh sát có lục tung toàn bộ Cửu Giang lên cũng không có khả năng tìm đến nơi này.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ ngồi xuống bên vệ đường, thở hổn hển mấy cái. Tối hôm qua sau khi thoát ra khỏi con hẻm nhỏ, mụ trực tiếp chạy vào con một con đường đất, sau đó cứ dọc theo mấy ngọn núi mà đi, vòng qua tất cả các chỗ mà cảnh sát có khả năng lập chốt, chạy mãi mới tới đoạn đường này.
Mặc dù với khả năng của mụ có thể khiến các chốt cảnh sát không thể ngăn cản nhưng mụ không muốn gây nên sự chú ý. Ở đất nước này, chỉ cần lúc di chuyển vô tình để lại một chút manh mối cũng sẽ lập tức xuất hiện rất nhiều vòng vây của cảnh sát. Coi như mụ ta đi đến đâu cũng giết hết tất cả cảnh sát ở chỗ đó nhưng cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Nơi mụ ta muốn đến cần phải lặng im không một tiếng động. Nếu như có người biết được địa điểm mụ muốn đến thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền phức. Ít nhất thì trước khi con trai của mụ giết được nữ quỷ trong quan tài máu thì mụ không thể gây ra động tĩnh quá lớn.
Suy nghĩ như vậy, mụ ta mới thở dài một hơi. Sau đó đứng dậy tiếp tục lên đường.
Lần này nơi mụ muốn đến Vương Quan Doanh, cũng là địa phương thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của mụ. Nơi đó đã từng là nhà của mụ. Người nhà đều ở nơi đó, từ đời này qua đời khác sinh sống tại đây. Cha của mụ mỗi khi làm xong công việc thì hay ngồi xuống đất hút một hơi thuốc lá. Chị gái của mụ cũng có hai cô con gái, khả năng chuẩn bị ôm cháu rồi cũng nên.
Lần này mụ đi Vương Quan Doanh nhưng cũng có thể coi như về nhà. Nhưng mà
"Về nhà sao?"
Người phụ nữ lẩm bẩm phun ra từ này, khuôn mặt vặn vẻo, sâu trong ánh mắt nổi lên sự cừu hận:"Đó vốn là một ước mơ không bao giờ thành sự thật. Tùng nhi, mẹ đã không có nhà để về. Nhưng ít nhất thì mẹ có thể vì con mà làm lại mọi thứ. Chờ sau khi chúng ta trở về từ Vương Quan Doanh, chúng ta nhất định sẽ khiến ba kẻ tối hôm qua phải tan của nát nhà."
*Địa lôi chiến: Một trận chiến sử dụng chủ yếu các loại bom, mìn được bố trí ở trên hoặc chôn trong lòng đất để gaay sát thương, phá hủy phương tiện di chuyển và hạn chế hành động của đối phương.