Chiếc xe taxi dừng ngay giữa đoạn đường tại Vương Quan doanh.
Đường phố hai nên đường lúc này vô cùng u ám, nhà dân xung quanh đóng kín cửa sổ, không nhìn thấy bất kỳ bóng dáng của người sống nào trên đường. Chỉ còn ánh sáng từ bóng đèn năng lượng mặt trời trong bóng đêm toả ra lập loè, phản chiếu sắc mặt trắng bệch như giấy của Tống Đại Đảm trong xe ô tô.
Ngồi ở ghế sau, người phụ nữ lúc này một tay vẫn còn che lấy đầu, dường như đang rất đau đớn, thêm cả cú thắng gấp vừa rồi khiến nàng cực kỳ khó chịu. Mà bên cạnh của mụ lại xuất hiện một bóng hình tràn đầy khủng bố. Đó là một nam sinh nặc áo trắng, dáng vẻ đáng lẽ sẽ vô cùng tuấn tú. Nhưng lúc này toàn thân hắn nhuộm máu, từ cổ trở lên có vẻ mơ hồ, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất. Nét mặt âm trầm, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt tràn đầy tử khí, không có chút biểu hiện nào giống như người sống. Vẻ bề ngoài này ngoại trừ giống như các diễn viên trong phim được chỉnh sửa tạo hình ra thì ở đời thật chỉ có một cách gọi duy nhất - quỷ.
Người phụ nữ liên tục chất vấn hắn tại sao lại thắng gấp như vậy.
Toàn thân Tống Đại Đảm lúc này rét run, chân tay lạnh ngắt, ba hồn bảy vía đã bị doạ cho chạy toán loạn, chỉ muốn đạp cửa xông ra ngoài chạy cho thật nhanh. Nhưng hắn hiểu rõ nếu bây giờ làm vậy thì sẽ chết càng nhanh hơn thôi. Hắn không cảm thấy mình có bao nhiêu phần trăm có thể tẩy thoát khỏi tay một con quỷ.
Nuốt một ngụm nước bọ, Tốn Đại Đảm thì thào nói: "Hình như xe bị hỏng rồi." Sau đó hắn rất nhanh đã tháo dây an toàn, cẩn thận mở cửa muốn bước ra khỏi xe.
"Tôi xuống kiểm tra một chút."
Hắn miệng thì nói như vậy, còn mắt thì cẩn thận nhìn về một người một quỷ đang ngồi ở hàng ghế sau, mà cũng có thể là hai con quỷ. Cũng may lúc này cả hai con quỷ đều không để ý đến hắn. Người phụ nữ trung niên kia đang che đầu, có vẻ đang vô cùng khó chịu. Mà nam sinh toàn thân máu me kia thì mặt không biểu cảm đang nhìn về phía xa, không rõ nhìn cái gì, từ cổ lên đầu mờ mờ không nhìn rõ. Có đôi khi sẽ nhíu nhíu lông mày, có vẻ cũng đang khó chịu. Hai con quỷ này đều không thèm để ý đến sự dị thường của Tống Đại Đảm.
Thấy cảnh này, Tống Đại Đảm thở dài một hơi. Hắn đẩy cửa xe ra, cố gắng làm một động tác bình thường nhất xuống xe, sau đó đi về phía trước nhấc mui xe lên, lấy điện thoại di động ra mở đèn flash giả vờ nhìn một lát. Sau đó cẩn thận đến cửa sổ hàng ghế sau, đối diện với người phụ nữ thấp giọng nói: "Việc này... chị à... xe của tôi hết dầu phanh rồi, bây giờ đi không được nữa. Phải châm thêm mới có thể đi được. Chị ở trong xe chờ tôi một chút, tôi chạy lên phía trên mua bình dầu phanh rồi về."
Nói xong hắn im lặng đợi người phụ nữ trả lời. Đồng thời hắn hạ xuống mí mắt, vờ như không nhìn thấy con quỷ bên cạnh bà ta, sợ sẽ khiến đối phương chú ý.
Người phụ nữ vẫn ôm đầu, dáng vẻ vô cùng khó chịu, ngay cả trả lời cũng không nói được, chủ có thể khoát tay giống như ra hiệu cho hắn mau mau cút đi.
Nhìn thấy nữ nhân đồng ý, hắn không nói hai lời quay người, hướng về phía trước ba chân bốn cẳng chạy đi.
"Trở về ư? Về cái quần què ấy!" Tống Đại Đảm hạ quyết tâm, cả cuộc đời này sẽ không bao giờ lái xe taxi nữa. Con mẹ nó chứ, có tên tài xế taxi nào xui xẻo như hắn không? Trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã gặp quỷ hai lần, thế này làm sao mà sống chứ.
Hắn quyết tâm chạy đi thật nhanh, tìm một đồn công an nào trốn vào. Hắn không tin hai con quỷ này dám mò tới tận đồn cảnh sát tìm hắn gây chuyện.
Đưa mắt nhìn lái xe chạy như điên trong bóng tối, Ngô Tiểu Tùng vốn một mực ngồi im ở sau xe lúc này mới mở miệng:
"Đi thôi"
Khuôn mặt nó không chút biểu tình nhìn về hướng Thượng Nê pha nói: "Tên tài xế này sẽ không quay lại đâu, chúng ta xuống xe đi bộ thôi."
Uỷ Diện đang che đầu, lúc này mới vô cùng đau đớn ngửa mặt lên, khó chịu hỏi: "Cái gì?" Mụ ta không nghe rõ lời nói của con mình.
Ngô Tiểu Tùng mặt không biểu cảm nhìn mụ, lặp lại một lần nữa: "Người tài xế này không trở về đâu, chúng ta xuống đi bộ." Quỷ Diện ngơ ngác nhìn con trai, sững sờ hai giây mới kịp phản ứng: "Tiểu Tùng! Con cảm thấy sao rồi?"
Ngô Tiểu Tùng đẩy cửa xe ra, không một tiếng động bay ra ngoài. Bên tai Quỷ Diện lại vang lên giọng nói lạnh lùng của nó: "Từ khi tiến vào phạm vi khống chế của nữ quỷ khiến tình trạng con lúc này không được ổn định, mụ ta cảm ứng được con trở về nên muốn nô dịch thêm một lần nữa. Đây cũng là lý do khiến mẹ bị đau đầu. Nhưng không sao, mẹ ráng chịu đựng thêm chút nữa là được. Cái phong ấn này rất kiên cố, nữ quỷ sẽ không thể dãy dụa được lâu đâu."
Sau đó Quỷ Diện cũng đẩy cửa xe ra, cả người run rẩy bước xuống. Mụ một tay ôm lấy đầu, nhìn theo hướng đi của tàu xế, sắc mặt âm trầm nói: "Tên khốn này đã nhìn thấy con, chi bằng giết chết hắn..."
Ngô Tiểu Tùng lắc đầu: "Chuyện đó không cần thiết, bây giờ có giết hắn cũng không khiến mẹ bớt đau đầu được, lại còn lãng phí thời gian. Mặc kệ hắn đi, chúng ta còn chuyện quan trọng hơn phải làm."
Ngô Tiểu Tùng nhìn về hướng Thượng Nê pha. Phần đầu từ cổ trở lên mờ ảo giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
Trong đêm tối, giọng nói của Ngô Tiểu Tùng có chút âm trầm: "Ta sắp không khống chế được cảm xúc nữa rồi... Nhất định trước cơ thể mất khống chế phải giết chết nữ quỷ kia. Hiện tại ưu thế lớn nhất của ta chính là có thể bảo trì lý trí. Nếu ngay cả chút lý trí còn xót lại này cũng biến mất thì sẽ vô cùng nguy hiểm."
Cùng lúc này, Dương Húc Minh trong lều vải mới mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện Ứng Tư Tuyết đang ở ngoài lều dùng tay đẩy hắn. Dụi mắt ngồi dậy, Dương Húc Minh hỏi: "Quỷ Diện đến rồi sao?"
Mặc dù nơi này cách đường chính rất xa, cho dù Quỷ Diện thật sự đến cũng không thể nghe thấy hắn nói gì, nhưng Dương Húc Minh vẫn cẩn thận hạ thấp giọng.
Ứng Tư Tuyết lắc đầu, sau đí lặng lẽ nhìn địa phương cách đó không xa, dùng khẩu hình nói - nhìn hướng kia.
Dương Húc Minh thò dầu từ trong lều ra, nhìn theo phương hướng Ứng Tư Tuyết chỉ. Nửa đêm, dưới ánh trăng mùa hạ, cách đó không xa có bóng người đang lẳng lặng ngồi trên vách núi, đưa lưng về phía bọn hắn. Ánh sáng ở hẻm núi kia rất tối, mặc dù có ánh trăng chiếu rọi nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hóng lưng, không cách nào nhận ra thân phận của đối phương.
Dương Húc Minh có chút hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Đó là ai vậy?"
Ứng Tư Tuyết sắc mặt cổ quái, thấp giọng nói: "Không biết, đột nhiên thấy xuất hiện ở đó. Nhưng muốn tới vách núi kia thì bắt buộc phải đi qua chỗ chúng ta. Em ngồi ở đây lâu như vậy nhưng không thấy ai, kẻ kia giống như tự nhiên xuất hiện vậy."
Dương Húc Minh lập tức hiểu ra: "Là quỷ sao?"
Tinh thần của hắn lập tức trở nên căng thẳng. Ứng Tư Tuyết nhẹ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Em cảm thấy..." Nàng nhìn Dương Húc Minh, sắc mặt cổ quái nói: "Có thể là người quen của hai chúng ta."
Dương Húc Minh trực tiếp bò từ trong lầu vải ra rồi nói: "Đi qua nhìn thử xem."
Hắn nhìn về hướng bóng người đang ngồi trên vách núi, từ từ đi đến. Theo khỏng cách hai bên càng gần, Dương Húc Minh cuối cùng cũng cảm thấy một loại khí tức lạnh lẽo trong không khí. Loại cảm giác này đích thực chỉ có gân quỷ mới có.
Kẻ trước mặt này thật sự là quỷ sao? Khuôn mặt Dương Húc Minh dần trở nên nghiêm túc. Tinh thần cũng theo đó căng thẳng lên. Ứng Tư Tuyết cũng ở cách sau lưng hắn không xa. Hai người một trước một sau giữ khoảng cách an toàn giúp hỗ trợ lẫn nhau. Mà khi hai người tiến đến gàn, bóng đen này rốt cuộc cũng cử động.
Lúc đầu vốn còn khom người ngồi một chỗ, bây giờ tự nhiên ngồi thẳng eo, giống như đang muốn quan sát phong cảnh hẻm núi vào ban đêm.
Theo làn gió đêm, một giọng nói âm trầm kèm tiếng ho khan của đối phương vang lên: "Được rồi, đứng im ở chỗ đó đi."
Bóng đen bên vách nui tiếp tục thấp giọng:
"Nếu tới gần quá thì cũng không tiện gặp mặt."
Giọng nói này vừa vang lên lập tức khiến Dương Húc Minh cảm thấy sửng sốt. Bởi vì giọng nói này vô cùng quen thuộc đối với hắn. Đây chính là.
"Lâm Tông Lễ?"
Ứng Tư Tuyết sau lưng Dương Húc Minh kinh ngạc nói: "Anh vẫn còn sống sao?"
Dưới ánh trăng, bóng hình người đàn ông đang ngồi trên vách núi thấp giọng cười một tiếng, nhưng lại có chút đắng chát nói: "Đúng vậy, tôi đã chết rồi, đến cả hài cốt cũng chẳng còn."
"Nhưng mà tôi cũng không có biến thành quỷ, cho nên hai người đừng có lo lắng quá. Lần này tới đây không có ý hại hai người, mà là tới nhắc nhở một chuyện."
Bóng đen vẫn đưa lưng về phí hai người, nhẹ giọng nói: "Cái đầu đã mất của nữ quỷ trong quan tài máu đã trở về."
"Lần này cô ta sẽ có đủ cả đầu để sử dụng chứ không giống cái đầu giả lần trước hai người nhìn thấy."
"Đây vốn là một điềm báo nguy hiểm, nhưng cũng là một cơ hội cực lớn..."
Hí một hơi thật sâu, bóng đen ngồi trên vách núi thấp giọng nói: "Dương Húc Minh, ngươi vốn thiếu mất một bộ phận, có thể nhân cơ hội này lấy về."