Nhìn Từ Huyền trước mặt lúc này còn đang đứng trong bụi hoa, Dương Húc Minh cảm giác mình sắp không khống chế được lửa giận trong người. Trái lại Từ Huyên giống như không nhận ra sự tức giận của Dương Húc Minh. Nàng vẫn như cũ thảnh thơi, không chút nào hoảng hốt. Dương Húc Minh lạnh lùng nhìn bàng hỏi: "Ta hỏi ngươi lần nữa, có phải ngươi phái người đi đào thi thể của cha ta hay không? Ngươi lấy thi thể của ông ấy làm gì?"
Dương Húc Minh biểu hiện cứng ngắc, hoàn toàn không có bất cứ dáng vẻ muốn hoà hoãn nào.
Nhìn biểu hiện này của hắn, Từ Huyên thở dài: "Anh Minh lớn lên, thật sự một điểm đáng yêu cũng không có... Lại còn hung hãn như vậy, hoàn toàn không như khi còn bé hay trốn trong chăn hôn trộm môi của người ta, còn rất ngoan ngoãn nói thích Huyên Huyên tỷ nhất."
Vừa nghe được câu này của Từ Huyên, Dương Húc Minh tí nữa có cảm giác ngạt thở.
Hắn khó tin trừng mắt nhìn cô gái trước mặt, cám xúc tí nữa mất khống chế: "Ngươi nói cái gì? Nói rõ cho ta, trốn trong chăn hôn trộm ngươi?"
"Ngươi nghiêm túc sao?" Dương Húc Minh sắc mặt âm trầm nói: "Tại sao ta một chút ký ức đều không nhớ."
Từ Huyên vô tội nhún vai: "Làm sao em biết được anh Minh sau khi lớn lên lại quên tất cả mọi chuyện đối với người ta. Anh Minh thật là một tên đàn ông cặn bã, rõ ràng đối với người ta đã làm nhiều chuyện mà chỉ có vợ chồng mới làm được, còn thề thốt muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với người ta. Kết quả sau khi lớn lên tất cả đều quên hết."
"Còn tìm những người phụ nữ khác, cùng mấy con hồ li tinh không biết từ đâu xuất hiện có quan hệ mập mờ. Anh Minh thật sự quá kém cỏi."
“Anh đúng là một tên đàn ông bại hoại. Dương Húc Minh nhìn chòng chọc vào nàng, bờ môi giật giật. Da mặt cũng bắt đầu run rẩy. Hắn cảm giác khuôn mặt của mình giống như bị ai đó tát sưng lên.
Cái con em gái nó rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì? Hoá ra khi hắn còn bé đã từng làm những chuyện bại hoại như vậy sao? Mẹ nó chứ, chuyện này cũng quá nhảm nhí rồi.
Dương Húc Minh nhìn chằm chằm vài đôi mắt của Từ Huyên nói: "Bảy năm trước lúc ngươi cùng ta ta rời đi, ta mới học trung học, chỉ là một thằng ranh con. Ngươi nói lúc đó ta với ngươi chị chị em em, còn chơi mấy trò của vợ chồng? Bốc phét cũng phải có điểm dừng chứ? Tạm thời không nói ta có thể làm ra những chuyện như vậy hay không, nếu như ta thật sự có làm... Con mẹ nó lúc đó ta mới là trẻ con, làm thế méo nào được?”
Nhìn Dương Húc Minh chất vấn, Từ Huyên che miệng khẽ cười. Đứng trong bụi hoa, nàng giống như nhớ đến một chuyện rất thú vị, cười vô cùng vui vẻ: "Đúng vậy, thời điểm đó anh Minh còn rất nhỏ, vô cùng đáng yêu. Tất nhiên, người ta nói là tuổi còn nhỏ, không phải nói cái kia nhỏ."
"Khi đó anh Minh mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng cao hơn người ta cả cái đầu, hơn nữa dáng người cũng lớn. Để em nhớ coi, khi đó anh Minh giống như cao gần mét bảy, lớn nhất trong đám bạn cùng lứa."
"Nếu như không phải người quen thì chẳng có ai tin rằng một anh chàng soái ca đẹp trai cường tráng lại vẫn còn là học sinh cấp hai đâu. Khi đó nằm trong lồng ngực của anh Minh, được anh Minh ôm thật chặt, nghe được tiếng tim đập thình thịch của anh Minh, lúc đó em luôn có một cảm giác rất an toàn, thật khiến người ta hoài niệm."
Từ Huyên cười ha hả, giống như nhớ lại những kí ức rất tốt đẹp. Dương Húc Minh thì đen mặt nhìn nàng, toàn thân cảm thấy không được tự nhiên. Mịa nó, không le mình với cô gái trước mặt này đã từng xảy ra những chuyện như vậy? Thế Lý Tử tính làm sao đây?
Một khắc này, Dương Húc Minh đột nhiên cảm thấy mình không thuần khiết. Vốn dĩ hắn tưởng rằng Lý Tử là người con gái đầu tiên hắn yêu thương, cũng sẽ là cô gái cuối cùng trong đời hắn, dù có chết cũng không thể chia cắt tình yêu của hai người. Nhưng không ngờ trước khi yêu Lý Tử, hắn đã từng có một chuyện tình thầm kín không muốn ai biết. Chỉ có điều hắn quên mất.
Trong lòng hắn lúc này cảm thấy là lạ, cả người không được thoải mái. Nhìn biểu tình biến hoá liên tục của Dương Húc Minh, Từ Huyên đứng im cười tủm tỉm nói: "Quả nhiên cho dù anh Minh có thay đổi thế nào thì vẫn ngây thơ đáng yêu như ngày còn bé."
"Anh bây giờ nhất định trong lòng cảm thấy không thoải mái, có chút là lạ, thậm chí còn cảm thấy bản thân mình không thuần khiết, giống như bị bôi bẩn có đúng không?"
"Ngay cả một chút tâm lý của căn bệnh thích sạch sẽ cũng là điểm đáng yêu của anh Minh.”
"Nhưng mà cho dù anh có tình nguyện hay là không tình nguyện đi chăng nữa, thì những việc nên xảy ra nó cũng xảy ra rồi. Sẽ không có chuyện bởi vì anh không thích hay do anh mất trí nhớ nên bỏ qua những chuyện phát sinh sau này."
"Đáng tiếc cuối cùng chúng ta lại rời xa nhau. Nếu không bây giờ em đoán chừng em đã sinh cho anh một tiểu Bảo Bảo đáng yêu rồi." Từ Huyên thở dài nói: "Thật sự rất đáng tiếc... Đứa nhỏ này chỉ có thể đợi trong bụng em, cùng em một mình đợi anh ở thế giới tuyệt vọng này, ngay cả cơ hội sinh ra cũng không có, vĩnh viễn ở lại trong cái dáng vẻ của em khi tiến vào thế giới này."
"Thực sự là đáng tiếc..."
Lời nói cùng cái thở dài của Từ Huyên giống như tiếng sấm nổ ngang tai Dương Húc Minh. Hắn khó tin mở to hai con mắt, tưởng rằng mình nghe nhầm: "Ngươi nói cái gì?
Hắn nhìn chòng chọc vào cô gái trước mắt: "Ngươi nói nghiêm túc?"
Cảm xúc của hắn vô cùng kích động. Đối mặt với ánh mắt hung ác của Dương Húc Minh đang nhìn vào mình chằm chằm, Từ Huyên lại chỉ cười cười. Nàng vuốt ve bụng của mình nói: "Chẳng lẽ anh Minh nghĩ em nói dối sao? Đương nhiên em biết cho dù có nói cái gì thì anh Minh vẫn không tin em. Dù sao hiện tại anh cũng chỉ nghĩ em đang nói nhảm, là một nữ quỷ khiến người khác không tin tưởng." "Nhưng nếu anh Minh có thể tìm lại được kí ức trước đây thì sẽ biết những lời em nói hoàn toàn là sự thật."
Từ Huyên nhìn Dương Húc Minh, trên miệng nhếch lên mỉm cười: "Dù sao thì những chuyện anh minh đã làm qua, số lần bao nhiêu thì chính anh chắc chắn nhớ rõ."
Dương Húc Minh khó có thể tin nhìn nàng chằm chằm, vô ý thức lùi lại. Mặc dù đã nhiều lần đối mặt với nữ quỷ thần bí này nhưng đây là lần đầu tiên hắn muốn lùi bước và cảm thấy e ngại. Mịa nó, hắn đã từng không ít lần có quan hệ với Từ Huyên... Thậm chí còn làm cả mấy việc của vợ chồng mới có thể làm... Rồi Từ Huyên còn mang thai...
"Không thể như vậy được!"
Dương Húc Minh lùi lại, sắc mặt khó coi: "Đây chắc chắc chắn đều là âm mưu của ngươi! Ngươi đang muốn gạt ta! Đợi đến khi lòng ta dao động thì sẽ giết ta có đúng không?"
"Những lần trước ngươi cũng như thế, đều muốn giết ta! Cho nên ngươi mới nói những lời vô lý này! Tình yêu cái gì chứ? Mang thai cái rắm ấy... Tất cả đều là giả dối!"
Dương Húc Minh nhìn thẳng về Từ Huyên quát lớn: "Đừng có tưởng nói như vậy sẽ di dời được lực chú ý của ta, thi thể của cha ta chắc chắn là do ngươi phái người đi đào. Con quỷ khốn nạn này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì cha ta?"
Dương Húc Minh biểu hiện vẻ mặt hung ác, nhưng khoảng cách giữa hắn và Từ Huyên lại càng ngày càng xa, cuối cùng một người một quỷ đã cách nhau hơn mười mét.
Hắn âm trầm biểu lộ, đã sắp không cách nào che dấu nội tâm bối rối của bản thân. Đừng nói là Từ Huyên, bây giờ chỉ cần một đứa nhóc hơi hiểu chuyện một tí cũng sẽ dễ dàng nhận ra Dương Húc Minh hiện tại ngoài mạnh trong yếu.