Đóng cửa chính lại, quay vào trong phòng, Dương Húc Minh bật đèn lên. Hắn nhìn thấy trên sàn nhà phòng khách, quyển nhật ký màu hồng phớt vẫn đang thôn phệ nửa thân thể của con Trành quỷ, tất cả đã bị hút vào bên trong chỉ còn lại một chân đang ở ngoài.
Cuối cùng, trước ánh mắt theo dõi chăm chú của hắn, quyển nhật ký há rộng lỗ đen nuốt nốt cái chân gầy gò vặn vẹo kia vào, chỉ còn sót lại chiếc giày thêu màu đỏ. Nó run lên giống như ợ một cái tỏ vẻ thỏa mãn, sau đó chầm chậm khép lại.
Nhìn quyển nhật ký tĩnh lặng nằm trên sàn nhà, Dương Húc Minh trầm ngâm hồi lâu.
Tiểu Tư đêm nay được bữa ăn no bụng nha! Thân xác của Trành quỷ đã bị nuốt sạch, càng đỡ cho hắn khỏi phải phi tang chứng cứ. Nếu thực sự có người báo cảnh sát đến điều tra thì cũng chẳng tìm ra được dấu vết gì.
Dương Húc Minh nhặt quyển nhật ký lên, sau đó nhìn quanh phòng khách.
Uhm, tất cả đều bình thường. Trên mặt hắn cũng không có vết máu, có lẽ những giọt máu rơi trên mặt Dương Húc Minh trước đó tất cả chỉ là ảo giác.
Dương Húc Minh đi quanh phòng khách một vòng, bật hết tất cả đèn lên. Hắn tiến vào phòng ngủ, nhìn ga giường cùng vỏ chăn tất cả đã bị xét thành một mớ vải rách nát, sợi bông bay lả tả khắp nơi. Nếu đêm nay Dương Húc Minh nằm ngủ ở đây thì rõ ràng thứ bị xé thành mảnh nhỏ chính là hắn rồi.
Mặc dù Trành quỷ đã bị đuổi chạy rớt cả dép, nhưng bãi chiến trường này cũng phải quét dọn. Rồi chăn mền đã bị xé nát hết, Dương Húc Minh đêm nay đi ngủ không có chăn đắp, sáng mai sợ là bị cảm lạnh mất.
Dương Húc Minh nhăn nhó mặt mày đi lại cửa sổ, kéo màn ra. Dưới ánh trăng lạnh lão, hắn có thể thấy rõ ràng dấu tay màu máu ở trên cửa kính. Rõ ràng là lúc nãy có Trành quỷ ở bên ngoài đập cửa sổ, nhưng không hiểu vì sao nó không đi vào nhà? Đều là Trành quỷ bị Lý Tử nô dịch, vì cái gì một con thì ở trong phòng, một con thì chỉ leo trèo ngoài cửa sổ?
Hừm... Chẳng lẽ bọn này định trong ngoài cùng hợp kích?
Dương Húc Minh vừa suy nghĩ miên man vừa quét dọn những mảnh vải rách và sợi bông. Sau đó hắn đi ra hành lang kéo ghế sopha vào trong phòng, định ngồi xuống ghế nghỉ ngơi chốc lát.
Kết quả vừa kéo được ghế sopha vào phòng khách, bên ngoài cửa chính, tiếng đập cửa liền vang lên. ... Cộc ... Cộc ... Cộc...
Dương Húc Minh sững sờ giây lát. Giờ này quá nửa đêm rồi còn ai đến gõ cửa? Chẳng lẽ con Trành quỷ kia lại mò trở lại? Hắn vớ lấy cành liễu, tay trái giơ nến đỏ lên, chậm rãi bước đến gần cửa chính.
Dương Húc Minh nhìn chăm chú vào cánh cửa, lớn tiếng hỏi:
- Ai ở ngoài đấy?
Ngoài cửa vang lên tiếng một phụ nữ:
- Chúng tôi là cảnh sát, vừa rồi có người gọi báo cảnh sát, xin phép gia đình mở cửa cho chúng tôi vào điều tra.
Dương Húc Minh nhếch mép.
Cảnh sát? Nửa đêm cảnh sát đến đây làm gì? Đến bắt quỷ sao?
Hắn liếc nhìn cửa chính, mặt tỉnh bơ nói:
- Ok chờ chút tôi mở cửa ngay.
Dương Húc Minh đưa tay nắm lấy chốt cửa. Mặc dù hắn có thể ngó qua mắt thần trên cửa để xem tình huống bên ngoài như thế nào, nhưng khẳng định người ngoài kia cũng biết là có mắt thần, lỡ lúc hắn ngó vào đó, bên ngoài dùng vật gì chọc vào mù mắt hắn thì sao?
Đối phó với quỷ phải hết sức cẩn thận, không thể dùng những phương pháp thông thường được. Dương Húc Minh kéo chốt cửa, đồng thời bước lui lại sau một bước. Trong giây lát cánh cửa vừa mở ra, Dương Húc Minh lập tức gào lên
- Tiểu...
Hai cảnh sát mặc đồng phục đang đứng trước cửa.
-... Đồng chí cảnh sát vất vả rồi - Dương Húc Minh nhanh chóng nuốt chữ "Tư" còn lại vào trong bụng, miệng cười cười xởi lởi chào hai người cảnh sát.
Hai vị này thì sững sờ nhìn Dương Húc Minh, một thanh niên cao lớn, tay trái giơ cao cây nến hỷ màu đỏ, tai phải cầm một cành liễu, mặt đỏ bừng bừng như là sắp sửa đánh nhau với ai. Vẻ mặt của hắn tựa hồ bối rối xấu hổ mà nghẹn đỏ lên. Mà tên này vừa nói gì? Tiểu đồng chí cảnh sát? Có kiểu xưng hô như này nữa sao?
Một nữ cảnh sát hoang mang cất tiếng nói:
- Cậu là Dương Húc Minh đúng không? Cậu đang làm gì đấy?
Dương Húc Minh nhận ra nữ cảnh sát này chính là người đã đi cùng Vương Trấn đến nhà hắn hôm trước. Hắn vội vàng buông cành liễu và nến đỏ xuống, cười cười:
- Không có gì, tại muộn rồi còn có người gõ cửa, em tưởng là kẻ xấu đến quậy phái!
Vừa nói, Dương Húc Minh lén liếc nhìn cây nến, nến không bốc cháy, như vậy hai người này đúng là cảnh sát thật chứ không phải trành quỷ. Mà nghĩ một chút, con Trành quỷ kia mới bị Tiểu Tư xơi mất một nửa thân thể, chắc hẳn giờ này đang sợ chết khiếp làm gì còn dám trở về đập phái!
Nhưng hai cảnh sát này đêm không ngủ lại đến đây bắt ma hay sao? Dương Húc Minh có chút mơ hồ hỏi:
- Bên cạnh có vụ án gì phát sinh hay sao ạ? Hay là hai vị đến mang em về đồn cảnh sát vì vụ án tối hôm qua?
Dương Húc Minh đoán là đối phương tới mang hắn về đồn hỗ trợ điều tra. Nhưng nữ cảnh sát lắc đầu:
- Không phải, chúng tôi tiếp nhận điện báo của người dân, báo là trong tòa nhà này có tiếng bà lão kêu la thảm thiết, giống như là bị bạo hành đó. Nên cục cảnh sát phái chúng tôi tới điều tra.
Vừa nói, nữ cảnh sát nhìn nhìn phòng khách sau lưng Dương Húc Minh:
- Dương Húc Minh, hình như tôi nhớ cậu sống một mình thì phải? Lúc nãy chúng tôi đi một vòng thì tất cả mọi người đều nhận định âm thanh kêu gào là từ tâng lầu này phát ra.
Lời của nữ cảnh sát khiến Dương Húc Minh chẳng biết nói gì. Chuyện đúng là hài hước, đuổi ma quỷ mà còn khiến cảnh sát tìm đến nữa! Chỉ tiếc bà lão kêu gào đó đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa, các đồng chí cảnh sát coi như công toi chuyến này rồi!
Đương nhiên, lời này Dương Húc Minh khẳng định không thể nói ra. Hắn chỉ có thể chém gió cho qua chuyện:
- Tiếng kêu gào thảm thiết sao? Em lúc nấy cũng có nghe thấy, nhưng hình như không phải tâng này truyền đến, có cảm giác như là lầu trên á! Với lại người nhà thân thích của em đều ở Hồ Nam, trong phòng có mỗi mình em ở lâu nay, dù cho muốn bạo hành ai đó thì em cũng không có đối tượng!
Dù sao trong phòng hắn đúng là không có bà già nào, hắn chém gió cũng không thẹn với lương tâm!