Đứng xa xa nhìn xác con gà trên sàn nhà phòng khách, Dương Húc Minh chần chờ hai giây rồi tiến đến xem xét cẩn thận.
Hắn thấy được trên xác gà có nhiều vết thương y như là bị chó hoang gặm qua, mặt ngoài toàn là dấu răng cùng những vết thương nhỏ.
Bên cạnh đó, bụng gà bị xé toang, bên trong nội tạng hoàn toàn bị móc rỗng, chỉ có một chút ruột gà lòng thòng bị kéo ra ngoài.
Có vẻ thứ đã cắn xé xác gà tối qua rất thích ăn nội tạng, hoàn toàn ăn sạch, những phần khác thì chỉ bị cắn mấy cái.
Có vài chỗ trên vết thương thậm chí còn dính thịt ở phía trên, không bị ăn hết. Nhìn tổng thể thì giống như con gà đã giãy giụa vật vã trong lúc bị cắn xé nát.
Cái này thật đúng là tà môn...
Dương Húc Minh cảm thấy bó tay với tình hình này rồi.
Sau khi hắn đi ngủ, phòng khách lại xảy ra chuyện như thế này ư?
Con gà đã bị hắn cắt cổ, chảy khô máu lại còn sống nhăn răng, chạy qua chạy lại. Rồi qua đêm bị đồ vật gì đó bắt lấy gặm xé, quỷ dị nhất chính là lúc đó con gà còn giấy giụa tưng bừng!
Không lẽ chỗ ở của hắn lại biến thành tổ quỷ ư?
Dương Húc Minh trong đầu không tự chủ được bắt đầu liên tưởng.
Chẳng lẽ ngoại trừ hai con Trành Quỷ gõ cửa chính và đập cửa sổ ra, trong phòng khách còn có mấy thứ quỷ khác? Hoặc là xác gà này chính là hai con Trành Quỷ kia ăn?
Dương Húc Minh lấy Sinh Tử Lục ra, dự định hỏi thử xem, lại phát hiện trang thứ ba vẫn còn những dòng chữ lít nha lít nhít, không có chỗ cho hắn viết.
Chần chờ hai giây, Dương Húc Minh thở dài một hơi, cất Sinh Tử Lục vào túi. Hắn đi đến góc tường cầm cây chổi với cái xẻng lên, quét cái xác gà trên sàn nhà đổ vào trong thùng rác.
Sau đó, hắn lại dùng công cụ vệ sinh để lau rửa phòng khách kĩ càng một vòng.
Tối hôm qua lúc giết gà mặc dù không có máu tươi dây ra ngoài, nhưng từ khi bắt đầu Hỏi quỷ, xác gà bò về phía toilet để lại trên sàn nhà một vết máu thật dài.
Dương Húc Minh quét dọn phòng khách sạch sẽ, hắn định đem bao rác đựng xác gà ném ra ngoài. Mới qua một đêm, cái xác gà đã tỏa ra mùi hôi thối gay mũi.
Nhưng khi Dương Húc Minh nhìn lướt qua cánh cửa căn phòng ngủ phía đối diện, hắn liên trâm mặc.
Hắn nghĩ tới hình ảnh mình nhìn thấy đêm qua. ... Cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm ngồi trước bàn trang điểm, tự mình tô son...
Do dự một hồi, Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, đứng lên chậm rãi.
Hắn đi đến nơi đã từng là phòng ngủ của Lý Tử.
Nhưng đấn lúc tay hắn đặt lên chốt cửa, Dương Húc Minh lại chần chờ.
Cũng hơi sợ... .
Mặc dù đã từng là người yêu của nhau, nhưng trong khoảng mười ngày nay, Lý Tử mang đến thể nghiệm vô cùng kinh khủng cho hắn.
Nếu không phải nhờ ngọc bội mà chú Sinh để lại, hiện tại Dương Húc Minh thậm chí đã trở thành một xác chết.
Nghĩ đến việc này, Dương Húc Minh lại không dám mở cửa.
Ngộ nhỡ Lý Tử thật sự ở trong phòng thì xử lý làm sao...
Mặc dù bây giờ là giữa ban ngày, ánh nắng tươi sáng rực rỡ, nhưng Dương Húc Minh vẫn có chút sợ sệt.
Hắn do dự vài giây, sờ tay lên túi quần.
Còn tốt, nến đỏ vẫn còn.
Như vậy, tính mạng của hắn có lẽ cũng không gặp nguy hiểm? Sinh Tử Lục không phải đã nói, nến đỏ còn đó, Lý Tử liền sẽ không tổn thương hắn?
Cái cuốn sách bại hoại kia hẳn là sẽ không lừa hắn chứ?
Dương Húc Minh hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ giơ tay lên... Nhẹ nhàng gõ cửa phòng ba cái.
Dương Húc Minh dám cam đoan, trước tới giờ đây là lần hắn gõ cửa nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời.
Cốc Cốc Cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, từ trong căn phòng yên tĩnh nghe rõ mồn mội.
Dương Húc Minh nhỏ giọng hỏi:
- "Lý Tử, em ở bên trong à?"
Một khoảng im lặng trôi qua, trong phòng không có bất kỳ ai đáp lại.
Dương Húc Minh lại gõ cửa phòng một cái.
- "Em không trả lời thì anh đi vào nhé?"
Hắn cẩn thận áp lỗ tai vào trên cửa phòng, tập trung lắng nghe âm thanh bên trong.
Nhưng mà trong phòng vẫn không có bất kỳ một âm thanh nào đáp lại.
Dương Húc Minh lúc này mới lặng lẽ đẩy cửa phòng ra, thận trọng liếc mắt nhìn xuyên qua khe cửa vào bên trong.
Trong phòng ngủ đúng là không có cái gì.
Không có một cánh tay tái nhợt nào đột ngột thò ra bắt lấy hắn, cũng không bất cứ con mắt đỏ lòm nào trợn trừng nhìn hắn phía sau khe cửa.
Phòng ngủ im lìm vắng vẻ, chỉ có ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Bày trí trong căn phòng này vẫn không có gì thay đổi so với trước đây.
Nơi này vốn là phòng ngủ của Lý Tử.
Hai người đã từng là bạn hàng xóm cùng thuê chung căn nhà, sau đó, làm quan ăn lộc vua - ở chùa ăn lộc Phật, còn yêu nhau thì dĩ nhiên chuyển qua ở cùng nhau.
Từ lúc ấy, căn phòng ngủ này của Lý Tử dùng để treo quần áo và cất một vài đồ lặt vặt.
Trong phòng ngủ, ngoại trừ một cái giường cùng một cái tủ nhỏ phía ngoài, bên trong còn bày biện rất nhiều cọc treo đồ đơn giản được đặt mua qua mạng.
Phía trên cũng treo đầy quần áo, cơ bản đều là của Lý Tử.
Phụ nữ thường nhiều quần áo, một cái tủ treo quần áo cơ bản không đủ chứa.
Về sau hai người yêu nhau, Lý Tử liền có dư ra một phòng để trữ quần áo, thế là nàng mua quần áo càng nhiều hơn.
Dương Húc Minh nhìn những thanh cọc treo đồ đang mắc đầy quần áo, sau đó không để ý nữa, trực tiếp đi tới trước bàn trang điểm.
Cái bàn trang điểm này vốn có màu ngà sữa. Ban đêm, ánh trăng hắt vào trông có vẻ kinh dị, nhưng trong ánh sáng bình thường ban ngày thì lại rất đẹp. Hoa văn trên bàn cũng rất đáng yêu, hoàn toàn mất hẳn dáng vẻ âm trầm khi đêm về.
Trên bàn trang điểm để một số bình lọ, đều là mỹ phẩm dưỡng da mà trước đây Lý Tử đã dùng qual
Khác với đa số cô gái trẻ thời nay, Lý Tử rất ít khi trang điểm.
Nhưng dù là Lý Tử không có mua đồ trang điểm nhiều, chỉ vẻn vẹn là mỹ phẩm dưỡng da thôi mà đã khiến Dương Húc Minh cảm thấy hoa mắt.
Gian phòng này, Dương Húc Minh không bước vào trong một thời gian dài.
Trước khi nghỉ về quê, Lý Tử đã dọn dẹp căn phòng này một lần, sắp xếp mọi thứ ngăn nắp chỉnh tề.
Sau đó Dương Húc Minh vào đây vẻn vẹn đúng một lần, sau đó không hề đi vào nữa.
Nhưng Dương Húc Minh nhớ rất rõ ràng, lần trước hắn vào gian phòng này, trên bàn trang điểm có hộp hóa trang được đóng kỹ, đồng thời đặt vào ngăn kéo của bàn trang điểm. Nhưng lúc này, hộp hóa trang vốn nên yên tĩnh nằm trong ngăn kéo, thì lại xuất hiện tại trên bàn trang điểm, đồng thời bị mở bung ra.
Tối hôm qua, hoàn toàn chính xác có người ngồi ở chỗ này trang điểm. . .
Dương Húc Minh trầm mặc mấy giây, ngón tay run run sờ lên mặt ngoài hộp hóa trang.
Ngay ở một khắc đó. ...... ÂM...
Một tiếng ầm vang lên, cửa phòng bị đóng lại.
Dương Húc Minh giật nảy mình vội vàng lui lại, quay nhìn phía sau lưng.
Cửa phòng bị đóng chặt ngay trước mắt hắn.
Thế nhưng là khi hắn đi vào, rõ ràng đã đem cửa mở ra hoàn toàn. .. Chẳng lẽ là bị gió thổi đóng lại?
Dương Húc Minh nuốt ực một ngụm nước bọt.
Hắn lo lắng nhìn khắp căn phòng, rồi chậm rãi lấy ra nến đỏ.
Còn tốt, nến đỏ không có thiêu đốt.
Nhịp tim Dương Húc Minh dần dần quay lại tốc độ thường ngày của nó.
"Lý... Lý Tử?" Dương Húc Minh thấp giọng hỏi,"Em ở chỗ này à?"
Một trận gió lạnh buốt thổi qua, Dương Húc Minh chợt rùng mình.
Hắn cúi đầu xuống, có cảm giác là lạ.
Quả nhiên, nến đỏ trong tay hắn run lên, một đốm lửa lóe lên từ giữa tâm nến.
Ánh sáng nến chập chờn ảm đạm, phản chiếu lên mặt Dương Húc Minh một mảnh vàng như sáp.