Hết rồi sao? Hoặc giả... đã xuyên việt đến thế giới Tây Du Ký rồi chăng?
"Ngộ Không, đỡ ta đứng lên."
Đường Tiểu Huyền ra dáng đạo mạo, vốn dĩ thân thể này của hắn xác thực suy yếu. Hiện tại coi như là muốn tự mình đứng lên, cũng căn bản không có khả năng. Bởi lẽ hắn đã nhiều lần cố gắng, rõ ràng tứ chi không có chút khí lực nào. So với thân thể tráng kiện tuổi trẻ của y trước kia, thân thể này thật sự là quá yếu.
Đường Tiểu Huyền liếc nhìn thân thể hiện tại của mình. Làn da kia trắng nõn nà như mỹ nữ, nói khó nghe thì lại hoài nghi có phải mắc bệnh hay không! Cánh tay mảnh mai không nói, rõ ràng nửa điểm cơ bắp đều không có. Hơn nữa thịt bọc lên đặc biệt mềm nhũn, quả thực tựa như nữ hài tử chưa phát dục.
"Tuân lệnh! Sư phụ."
Tôn Ngộ Không tiến lên trước mặt Đường Tiểu Huyền, ôm lấy đầu của hắn, kéo y ngồi dậy. Đường Tiểu Huyền lúc này không hề kinh dị vì Tôn Ngộ Không, bởi lẽ hắn muốn xác nhận một việc, bản thân mang theo thân thể xuyên việt tới, hay chỉ là linh hồn xuyên việt? Đây chính là một vấn đề trọng yếu.
Tốn mất nửa ngày khí lực, Đường Tiểu Huyền mới có thể nhúc nhích, nhìn về phía tay trái của mình. Y thấy mình mặc một bộ tăng y màu xám đơn giản. Tay trái... Đúng rồi, nơi hổ khẩu của tay trái, vốn nên có một nốt ruồi nhỏ bé. Thế nhưng Đường Tiểu Huyền không tìm được! Y nhắm nghiền hai mắt, thầm nghĩ: "Xong rồi, chẳng lẽ chỉ là linh hồn xuyên việt? Thân thể của ta... Cái này không biết trải qua bao lâu thời gian, thân thể của ta chẳng phải đã bị hỏa táng rồi sao?" Y cảm thấy nội tâm đau xót, hai mắt khẽ đảo, lại ngất đi.
"Ai... Sư phụ! Sư phụ!"
Tôn Ngộ Không luống cuống tay chân ôm lấy Đường Tiểu Huyền, không để y đầu đập xuống tảng đá. Hắn hô to gọi nhỏ hồi lâu, mới nhớ ra phải cứu giúp. Vì vậy xoa ngực, vuốt lưng, ấn huyệt nhân trung. Mất hơn nửa ngày mới cứu tỉnh Đường Tiểu Huyền.
"Sư phụ! Ngươi chỉ là bị kinh hãi một chút thôi, có cần thiết phải đau khổ như vậy không?"
Tôn Ngộ Không khó hiểu hỏi han.
"A... Ta không sao."
Đường Tiểu Huyền cố sức chen ra mấy chữ. Kỳ thực trong nội tâm y đang điên cuồng gào thét: "Thân thể của ta khẳng định đã bị hỏa táng rồi! Trời ơi! Như vậy ta làm sao trở về a! Đúng rồi, ta thật sự thành Đường Tăng sao?"
Chẳng lẽ muốn ta thay hắn đi Tây Thiên thỉnh kinh? Dọc theo con đường này gió sương lộ túc, lại không có bao nhiêu nữ hài tử, mà còn phải hơn ba năm... Đường Tiểu Huyền lập tức cảm thấy thân thể như rơi vào hầm băng.
Nhớ tới kiếp trước của y, ỷ vào có một lão tử là cán bộ cao cấp trong gia đình, mỹ nữ minh tinh không thiếu một ai. Về cơ bản phàm là mỹ nữ minh tinh lăn lộn ở kinh thành, Đường Tiểu Huyền không bỏ sót một ai, toàn bộ đều đưa lên giường. Chẳng những không có ai dám phản kháng, càng không ai dám đến pháp viện cáo y. Hơn nữa phàm là mỹ nữ minh tinh lên giường với y, sau đó đều giữ một khoảng cách nhất định, có khi còn ôn lại mộng xuân ngày cũ. Điều này đương nhiên là bởi vì Đường gia tứ thiếu gia ở kinh thành thế lực ảnh hưởng không nhỏ, có thể giúp các nàng trải bằng rất nhiều con đường mà các nàng không thể.
Hào xe, mỹ nữ, đánh bạc, uống rượu, đây là tứ đại yêu thích của Đường Tiểu Huyền. Đương nhiên, nhàm chán nhất, sự kiên trì lâu nhất, lại là luyện tập gia truyền võ công. Đây cũng là nguyên nhân không ai dám khi dễ y ở kinh thành, trừ gia thế ra, còn có một thân võ công cao minh đến cực điểm.
Đường Tiểu Huyền sau khi tỉnh lại lần nữa, trải qua kịch liệt giãy dụa, cuối cùng quyết định nhận mệnh. Bởi vì dù không muốn nhận mệnh, hiện tại cũng xác thực không có cách nào trở lại. Không nhận mệnh thì còn có thể thế nào?
Võ công không cần nghĩ nữa rồi, đã có sẵn siêu cấp tay chân Tôn Ngộ Không, võ công luyện hay không cũng không có quan hệ gì; hào xe cũng không cần suy nghĩ, thời đại này căn bản không có thứ đó; mỹ nữ có hay không đây? Cái này cũng là không biết bao nhiêu, những yêu tinh xinh đẹp kia không biết có được hay không... Hắc hắc.
Đánh bạc ư, chẳng lẽ muốn ta trên đường đi cùng Tôn Ngộ Không đánh bạc? Loại ý nghĩ này, tựa hồ phi thường ngốc nghếch buồn cười. Uống rượu yêu thích xem ra cũng muốn bị hỏng rồi, người xuất gia không thể uống rượu a. Bất quá đã Đường Tăng thành Đường Tiểu Huyền ta, à không, phải nói ta Đường Tiểu Huyền đã xuyên việt thành Đường Tăng, thế giới này quy tắc vốn có cũng đã thác loạn rồi, chẳng lẽ còn muốn ta Đường Tiểu Huyền cũng tuân thủ giới luật chó má Phật gia sao?
Đã đến rồi, thì cứ an tâm ở lại. Đường Tiểu Huyền trải qua thời gian dài tự hỏi, rốt cục chấp nhận thân phận hiện tại -- Đường Tăng đại diện Đại Đường đi Tây Thiên Đại Lôi Âm Tự thỉnh kinh! Bất quá, Đường Tiểu Huyền cũng không có ý định từ bỏ những thói quen trước đây của mình. Vì vậy, kể từ hôm nay, trong Tây Du Ký liền xuất hiện một Đường Tăng khác loại!
Đường Tiểu Huyền kỳ thực vẫn còn chút bận tâm. Y lo lắng nếu như Đường Tăng này của mình thay đổi, có phải Tây Du Ký trong toàn bộ thế giới cũng sẽ thay đổi theo mình hay không? Hy vọng sẽ không thay đổi a. Đương nhiên dù kịch truyền hình có cải biên cũng không sao cả, dù sao Đường Tiểu Huyền y cũng đã không còn cách nào trở lại thế giới ban đầu nữa rồi. Cho dù toàn bộ mọi người trên thế giới đang mắng y cũng không sao cả, hơn nữa coi như là mắng, cũng chỉ là mắng Từ Thiếu Hoa diễn Đường Tăng kia, sẽ không mắng đến Đường Tiểu Huyền ta!
"Ngộ Không, chúng ta hiện tại đang ở đâu?"
Đường Tiểu Huyền rốt cục đã hồi phục lại được, tuy nhiên vẫn còn chút suy yếu, có thể trước mắt cuối cùng là có thể đứng dậy rồi.
"Sư phụ, ha ha, sư phụ vừa giải cứu lão Tôn ta ra, ha ha, ta tự do rồi! Ha ha."
Tôn Ngộ Không chỉ lo vui sướng, Đường Tiểu Huyền lại phiền muộn thích ứng thân phận Đường Tăng cùng thân thể gầy yếu kia. Lúc này y mới chú ý tới tiếng nước nổ vang trong lỗ tai. Dưới sự nâng đỡ của Tôn Ngộ Không, Đường Tiểu Huyền cưỡi trên lưng ngựa trắng, trong chốc lát đuổi tới trước giản, ghìm cương quan sát. Chỉ thấy dòng nước nhỏ giọt xuyên mây, trong suốt sóng sánh ánh trời hồng. Âm thanh dao động dạ vũ nghe thấy u cốc, màu phát ánh bình minh huyễn vũ trụ. Ngàn ngọn sóng bay phun toái ngọc, một tiếng nước chảy rống gió mát. Chảy về vạn khoảnh yên ba đi, âu lộ cùng nhau không câu nệ.
"Thật là một Ưng Sầu Giản! Ngộ Không a, ngươi có biết trong Ưng Sầu Giản này, có yêu tinh gì không?"
Đường Tiểu Huyền đột nhiên nhớ lại, trong Ưng Sầu Giản này chính là có một yêu tinh đại đại hữu danh đấy. Đã mình tinh thông Tây Du Ký, đương nhiên muốn khoe khoang trước mặt hầu tử, để biểu hiện bản lĩnh của mình.
"Có yêu tinh gì ư? Ha ha, sư phụ, lão Tôn không biết, ngươi nói cho ta biết đi."
Tôn Ngộ Không lắc đầu vẫy đuôi, nhảy tới trước không ngừng, lúc nói chuyện cũng không thể yên phận. Kỳ thực hầu tử này rất tinh minh, hắn vốn tưởng rằng Đường Tăng không biết trong Ưng Sầu Giản này có yêu tinh gì, lúc này mới cố ý nói như vậy.