Đinh Liễu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: "Vậy con quái vật vừa rồi, có tính là vật sống không?".
Đường Mập nhìn từng căn phòng tối đen như mực, tóc gáy dựng đứng: "Nói không chừng... nó đang ẩn nấp trong mấy ngôi nhà kia đấy?".
Xương Đông nói: "Thứ đó hình như không có chỉ số thông minh như vậy đâu, nếu có chỉ số thông minh đã không nhào vào xe của chúng ta".
Anh Quan sát cả thôn một lượt, chỉ chỉ một gian phòng thoạt nhìn lớn mà chỉnh tề trên sườn núi: "Chúng ta phải tìm chỗ nghỉ chân trước đã, ổn định rồi nói sau".
Anh lái xe lên nửa sườn dốc, dừng lại cách cửa không xa, sau khi xuống xe, không vội đi vào, bảo Cao Thâm nhặt mấy cây gậy gỗ, còn mình lấy kéo cắt chiếc áo cốt-tông thành nhiều mảnh, cột vào cây gậy, tẩm xăng rồi lấy bật lửa châm.
Ngọn lửa bốc lên, trong lúc nhất thời không khí nóng sực, Đinh Liễu lấy làm lạ: "Không phải chúng ta có đèn pin sao?".
Xương Đông nói: "Có những thứ, sợ lửa, nhưng không sợ đèn pin".
Trong lòng Đinh Liễu lộp bộp một tiếng, vội vàng nhận lấy cây đuốc.
Xương Đông cùng Diệp Lưu Tây dẫn đầu, Đường Mập cùng Đinh Liễu ở chính giữa, Cao Thâm bọc hậu.
Trong sân rất ngổn ngang, vại nước lật úp, củi lửa chất đống lộn xộn, ghế đẩu, nồi niêu đóng bụi bày bừa bãi khắp nơi, Đinh Liễu thở phào nhẹ nhõm, đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy phía sau đống củi bên tường giống như có cái gì nhúc nhích, sợ hãi kêu to: "Có cái gì đó!".
Còn chưa dứt lời, đống củi lửa kia bỗng nhiên đổ ra bốn phía, đều rơi xuống trên người mấy người, trong lúc hỗn loạn, chỉ nhìn thấy có một bóng người nhảy bổ ra, gần như cùng lúc đó, nắp bể ở miệng vại nước sứt mẻ bị đạp văng, một đoàn bóng đen lao thẳng tới Xương Đông, nóc nhà cũng có động, rơm phủ trên mái bị nhấc lên, rơm rạ bị ném xuống loạn xạ, bụi bay mù mịt bốn phía, trong lúc nhất thời trở lên hỗn loạn.
Diệp Lưu Tây không chút nghĩ ngợi, lướt đến mép vại, trèo lên nó để leo lên nóc nhà, mắt thấy bóng người kia muốn nhảy xuống, cô quét chân đánh ngã đối phương, đè đầu gối lên, ấn chặt đầu người đó xuống, theo bản năng kêu lên một câu: "Đây là người!".
Xương Đông cũng vừa vặn quật ngã được một người khác, soi đuốc tới, khá bất ngờ là một cậu bé trai khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc quần áo thể thao quê mùa, mặt đầy nhọ nồi, đang vô cùng kinh hãi.
Sau đó...
Trong sân chỉ còn lại tiếng quát tháo đầy tức giận của Đường Mập.
Tất cả mọi người chiếu đuốc tới.
Đường Mập đang vật lộn với một người, thật sự như liều mạng, vừa đấm đá vừa cào cấu, mà người đang giằng co với gã là một cô gái chỉ hơn hai mươi tuổi, bím tóc rối bù, cô bị cào đến chảy cả máu, mếu máo dường như sắp khóc...
Dưới ánh lửa, Đường Mập thấy rõ mình đang đánh nhau với một cô gái, có chút sửng sốt.
Cô gái kia thừa cơ tát một cái, Đường Mập giận dữ gào lên một tiếng.
Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó, vì lúc đó Xương Đông đi tới, gần như là kéo hắn ra, cô gái kia thừa thắng xông lên đạp gã thêm một phát, cho đến khi Đinh Liễu dùng cây đuốc ngăn lại, mặt mày lạnh lùng hỏi: "Có thôi đi không?".
Cô gái kia không nói lời nào, khóe miệng sưng lên, cổ áo cũng bị Đường Mập kéo lệch, dù là như thế, vẫn có thể nhìn ra bộ dạng trắng trẻo thanh tú, cô mặc áo len, quần jean, hai bên quần đã sờn, sợi vải rách tua rua, không biết còn tưởng rằng là mốt mới.
Xương Đông ngẩng đầu nhìn, trên nóc nhà, Diệp Lưu Tây cũng túm lấy người nọ đứng lên, hóa ra người kia, là ông lão tóc hoa râm.
Đây thật sự là... bắt nạt người già yếu phụ nữ và trẻ em.
Xương Đông chau mày nhìn cô gái kia: "Hai người... tại sao tấn công chúng tôi?".
Cô gái kia cũng rất cộc cằn, không thèm liếc nhìn: "Không tại sao cả, ai cũng bảo những kẻ lái xe sắt không phải người tốt, chúng tôi sợ còn không được sao?".
Rồi cô gái lại liếc nhìn cây đuốc đang cháy rực: "Dập cái thứ đó đi được không? Nếu bọn xác sống đến, đừng ai hòng sống sót".
Xương Đông giật mình.
Có thể nói ra những từ như "xe sắt","xác sống", xem ra là người Quan nội rồi, trông bọn họ không giống như người ở thế giới hiện đại lắm. Anh cũng chưa chuẩn bị tâm lý chuẩn bị gặp người Quan nội nhanh như vậy, nhìn dáng vẻ không có gì khác biệt, mặc dù ăn mặc lỗi thời, nhưng cũng không cách biệt quá lớn. Anh nhất thời không biết dùng từ nào thích hợp để hỏi thăm, lại không muốn lộ ra là mình là người đến từ Quan ngoại ...
Anh nhìn thoáng qua Diệp Lưu Tây, chuyện giao tiếp này, áng chừng muốn giao cho cô.
Ngọn lửa đều dập tắt, khói vẫn còn bay quanh quẩn quanh sân, đến giữa không trung bị gió thổi tan.
Cô gái kia yên lặng vuốt tóc, tết lại bím tóc, ngồi giữa ông già và bé trai, vẻ mặt họ đờ đẫn tựa như để mặc người ngoài chém giết tùy ý vậy.
Diệp Lưu Tây đi đến, một cước đá vào băng ghế úp ngược, rồi phủi bụi ngồi lên, con dao cắm vào bên người: "Ba người cử một đại diện ra đây, yên tâm, chỉ trò chuyện vài câu, sau đó ai đi đường nấy, không ai làm khó ai cả".
Không ai lên tiếng, một lát sau, cô gái kia ngước mắt lên nhìn cô: "Thật sao?".
Diệp Lưu Tây nói: "Mấy người toàn người già, trẻ con, không đủ để một mình tôi đánh, muốn làm khó các người, đã sớm động thủ rồi. Bây giờ nói chuyện hòa nhã với mấy người, cái này gọi là thành ý, hiểu không? Bình thường tôi đều lấy thành ý đổi thành ý trước, không được, mới động đến dao".
Cô gái kia cắn cắn môi, dừng một chút nói: "Tôi tên là A Hòa".