Đường Mập còn chuyển thêm một chuyến, lại chu đáo dặn dò Diệp Lưu Tây: "Chị Tây, chị nhìn kỹ xem còn sót gì không, kẻo lát nữa không ai quay lại lấy được đâu".
Diệp Lưu Tây vịn hờ vào ghế, đeo túi lên vai: "Biết rồi".
Đường Mập tự mình kích động đi về phía xe, vừa đi vài bước thì dưới chân vấp một cái, kêu ai ui một tiếng, đồ đạc trong túi rơi đầy đất. Hắn vội đứng lên nhặt, miệng lu loa: "Không sao, không sao, vấp cái thôi mà, không sao cả".
Thật ra đây là trò vặt của hắn thôi, lúc hắn nửa ngồi nửa quỳ đã lợi dụng khuất thân người mà lén đưa mắt nhìn lại phía sau. Hắn thấy, Diệp Lưu Tây đang nửa quỳ, một tay kéo lớp da bọc ghế, tay kia còn lần sờ gì đó.
Bảo sao tối hôm đó hắn lục lọi xe cô mà không tìm được thứ đồ kia.
Ra là cô giở trò che mắt, nhét thứ đó vào bên trong.
Con đường đầy xác muối thực sự khiến người ta sợ linh hồn xuất khiếu, Đường Mập thậm chí chẳng cách nào phân tâm nhòm ngó túi của Diệp Lưu Tây.
Lúc này mới cảm nhận được sự vĩ đại của những công nhân xây đường, đất trời bao la này, công sửa đường lớn nhất.
Xe xóc nảy liên tục, giống như dưới xe có vô số người reo hò xô đẩy xe ngã trái ngã phải; ngồi lâu đến thân thể cũng chết lặng, những lúc xe không xóc cả người vẫn co rút nghiêng ngả như bị điện giật.
Càng đáng sợ là không chỉ xung quanh, là cả ba trăm sáu mươi độ khắp nơi giống hệt nhau, hoàn toàn không còn nhận thức được phương hướng. Bánh xe chỉ cần đi chếch một chút, qua khoảng mười dặm sẽ chắc chắn lạc nhau. Từng nghe nói qua, hai chiếc xe cùng chạy tại đây, chỉ vì cát bụi không rõ đường mà chỉ sau một khắc đã mất dấu nhau. Khi đó hắn còn tưởng rằng ba hoa, tự nói cứ theo đường cũ mà đi không phải là được rồi sao; hiện tại mới hiểu được ở nơi thế này căn bản không có cái gọi là đường cũ.
Vô chiêu thắng hữu chiêu, nơi này không có đường xá quanh co nhưng vây khốn khiến nhiều người thiệt mạng như vậy, quả thật là mê cung lớn nhất thế giới rồi.
Đường Mập lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, mắt gắn chặt vào xe Xương Đông chạy phía trước, gã càng chạy càng tuyệt vọng, đi chậm rì rì, tăng tốc cũng không đến 70km/h.
Diệp Lưu Tây cũng bị xóc đến mơ hồ, cảm giác muốn nôn cả ruột gan ra; cô vỗ vào thành xe, nói: "Ngừng, ngừng, ngừng... cậu lái chậm quá, dừng lại cho tôi xuống xe một lát. Tôi đi bộ dọc theo xe".
Đường Mập cũng hâm mộ cô, hắn đương nhiên cũng có ý xuống đi bộ một chút nhưng không thể. Vốn chẳng đủ người, hắn xuống rồi thì ai lái xe đây...
Xương Đông có chút do dự.
Xe của anh đã được cải tiến lại cho phù hợp nên đi lại cũng không tính là vất vả. Lại nói cung đường này thật ra cũng ít người đi; còn có một con đường khác qua bãi muối kiềm, tuy vòng xa nhưng dễ đi hơn nhiều.
Đi đường này thì gần hơn, tạt ngang tiến vào Trấn Lop Nur, có điều không ngờ xe Đường Mập tệ vậy. Có thể vì là xe thuê, sợ hỏng phải đền nên hắn không dám đi nhanh; chính vì vậy mà níu chân anh lại. Hiện tại xem ra đi đường xa mới là thích hợp hơn cả.
Anh nhìn thoáng qua kính chiếu hậu. Nhìn qua mới thoáng giật mình, sao lại có người đi trên xác muối thế kia?
Xương Đông vội dừng xe, hạ kính, thò người ra rống về phía sau: "Diệp Lưu Tây! Đừng có đi trên xác muối!".
Nơi này trống trải, âm thanh tràn rộng khắp nơi. Diệp Lưu Tây cũng không nghe rõ, cô ngẩng đầu vẫy tay với anh, dải xác muối dưới chân bỗng vang lên một tiếng rắc giòn tan. Cô không đề phòng nên mất trọng tâm, chân sau trượt xuống, một mảnh xác muối sắc lẻm bên cạnh cắt xoẹt ngang mắt cá chân.
Cơn đau chưa tới nhưng máu đã trào ra, Diệp Lưu Tây ngồi thụp xuống.
Mẹ nó! Đi vào Lop Nur người chịu trận đầu tiên lại là cô à. Cô còn nghĩ có chết thì Đường Mập thứ nhất, Xương Đông thứ hai, còn cô phụ trách khóc than chứ.
Xương Đông thấy cô ngồi xuống liền biết có chuyện xảy ra, lúc xuống xe còn cầm theo ít băng gạc, chạy vội tới.
Rất khó đi trên xác muối. Dân đi bộ chuyên nghiệp từng đánh giá việc này còn khó hơn đi trên tuyến đường C dãy Thiên sơn. Thứ nhất là vị trí cao thấp không đều, hơi không chú tâm một chút sẽ trượt chân. Thứ hai là do tinh thể xác muối tuy cứng rắn nhưng do chịu ăn mòn qua thời gian dài nên không ai biết khi nào chúng sẽ đột ngột vỡ ra, khiến người ta ngã xuống. Ba là xác muối đương nhiên sắc bén, lại vì có chứa các loại nguyên tố khác nên khi bị cắt phải, miệng vết thương sẽ rất lâu lành. Nói cách khác là thà bị đao cắt còn hơn.
Xương Đông đi theo lối "Đường cá lội", chính là cách đi luồn lách giữa các dải xác muối nhỏ hẹp; lối đi nhỏ hẹp như đường cá lội, vậy nên người trong nghề gọi thành tên như vậy.
Đến trước mặt Diệp Lưu Tây mới nhận ra cô đau đến tái người, cô đang dùng một chiếc khăn nhấn vào miệng vết thương. Khăn ướt sũng, máu rỉ qua kẽ ngón tay nhỏ xuống đất từng giọt từng giọt.
Xương Đông vội ngồi xuống gỡ tay cô ra, anh đem băng gạc áp lên miệng vết thương, hỏi: "Cô có đi được không?".
Trong lòng cũng tự hiểu cô chắc chắn đi không nổi, chẳng qua cứ thuận miệng hỏi vậy chứ đoạn đường thế này nhảy một chân cũng không được.
Diệp Lưu Tây giữ chặt miệng vết thương, đầy bụng lửa giận, giận quá hóa cười nói: "Tôi còn bay được đấy, muốn xem không?".
"Vậy cứ bay xem".
Xương Đông ngồi xổm xuống, hơi cúi đầu, đặt tay ngang thắt lưng cô. Anh cũng chẳng nói, muốn cô tự hiểu. Diệp Lưu Tây do dự một chút rồi ôm cổ anh, cả người bỗng nhẹ bẫng, được anh bế lên.
Anh đi rất cẩn thận, dù đã cố đi nhanh hết sức nhưng vẫn có vài giọt máu của cô rơi xuống xác muối bên dưới.
Khi hai người đã đi xa, chỗ máu Diệp Lưu Tây chảy thành vũng khi nãy bỗng sôi lên xèo xèo.