Anh lật trang thứ nhất, chỉ thấy viết: Hoàn toàn tự nhiên, không chỉnh mặt.
Thế này là ý gì?
Không đợi anh chê trách, Diệp Lưu Tây liền giải thích: "Trong TV có rất nhiều đấy thôi, người này bị mất trí nhớ, bị kẻ chủ mưu nhúng tay chỉnh mặt, lợi dụng tiếp xúc một số người để bày trò... Tôi chắc chắn không phải trường hợp này".
Lại thêm một tờ."Thân thủ vẫn ổn, không chính thống".
Cô giải thích: "Nghĩa là tôi đã tìm hiểu trên mạng, mấy chiêu của tôi chẳng thuộc phái võ thuật nào cả".
Thêm trang nữa...
"Người thân vô tình hoặc đã chết. Bạn bè vô nghĩa hoặc đã chết. Bạn trai khốn nạn hoặc đã chết".
Diệp Lưu Tây nói: "Nếu không như thế tôi mất tích lâu như vậy, sao đến giờ cũng chẳng có ai tìm? Đến báo án cũng chẳng có một ai".
Nói đến đây cô chợt buồn thiu.
Xương Đông lật từng trang giấy.
Có thể nhìn ra đây không phải cô viết liền trong một ngày mà là kết quả tích lũy viết qua thời gian dài. Mực khác nhau, nét bút cũng khác, khi thì ngoáy tít, khi thì cẩn thận thẳng hàng, một số chỗ bị gạch xóa – có lẽ do cô cảm thấy manh mối sai lầm.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Xương Đông tin cô. Chỉ là sự thật có chút quá sức tưởng tượng của anh.
Bả vai cô có vết thương do bị xuyên thủng, cô tự ghi lại: trước sau đều có sẹo, kích thước tương đồng, không giống vết đạn bắn mà giống như bị đâm xuyên qua.
Đùi phải có vết sẹo hình dạng như bị vật nóng ấn vào, cô có vẽ lại hình dạng sẹo vào sổ, nét vẽ xấu xí nghuệch ngoạc nhìn như khuôn mặt dữ tợn. Bên cạnh có ghi chú của cô: Thằng nào làm bỏng chân bà thì cứ chờ đấy, ngày chết của mày đến cmnr.
Xương Đông không nhịn được liếc qua phía cô, giọng cô lạnh lẽo: "Mẹ nó, ghi thù ghi oán thì cứ thẳng tay đánh nhau đi, còn ở đây dám in sẹo lên chân tôi. Hắn tưởng tôi không dám mặc quần short thì hắn mắc lỗi to rồi".
Trong sổ còn viết nhiều.
Khó lắm mới thấy vài dòng cô tự thừa nhận khuyết điểm của bản thân: "Lúc đầu thẩm mỹ quá kém", lý do là: Cổ tay trái có hình xăm rất xấu.
Hình xăm này, lần đầu gặp nhau Xương Đông đã chú ý đến, có chút giống con rắn, nhìn qua tưởng là vòng tay; giờ nhìn kỹ lại cũng không phải con rắn, trên lưng có vuốt ưng, cái đầu tròn dẹp lại thừa ra nhúm tóc, thực sự kỳ dị.
Đọc xong, anh cứ như người đi lạc vào sương mù, trong đầu hiện lên vô số tiểu thuyết giả tưởng hoang đường, ví như mượn xác hoàn hồn, cổ nhân đầu thai, trí nhớ hai kiếp, xong dường như đều không phải. Chính cô cũng phủ định suy đoán này rồi...
Xương Đông trả lại quyển sổ cho cô, bây giờ nếu anh vẫn còn giấu diếm thì cũng có chút không hay. Anh trầm ngâm: "Tôi nhận nhầm cô thành Khổng Ương, thật ra nói do nhất thời hốt hoảng cũng không sai, bởi vóc dáng cô và Khổng Ương có chút giống nhau".
Đều là dáng người tinh tế, chiều cao cũng tương tự; thế gian này những người có thân hình giống nhau rất nhiều, người yêu cũng cần phải quan sát cẩn thận mới nhận ra được, huống chi lúc đó là buổi tối, anh chỉ kịp nhìn thoáng qua, lại ở khoảng cách xa như vậy.
Diệp Lưu Tây kiên nhẫn chờ anh nói tiếp.
"Thế nhưng hình bóng ấy xuất hiện, đối với tôi đúng là không phải ngoài ý muốn"...
Đồi cát Đầu Ngỗng, ngay sau trận bão cát, Xương Đông được tìm thấy và cứu hộ kịp thời. Người lái xe do anh từng sắp xếp đi đón Khổng Ương ở khu khai mỏ, cách đồi cát Đầu Ngỗng hai giờ hành trình. Đêm ấy bão cát lan tới cả bên đó, giận dữ rít gào, cả đêm như có tiếng quỷ khóc. Anh ta hết sức lo lắng, sáng sớm hôm sau vội vã lái tới hướng đồi cát Đầu Ngỗng, điện thoại vệ tinh gọi không được, trong lòng cảm thấy không ổn, vội gọi cứu hộ.
Khi tới nơi, cảnh vật đập vào mắt khiến chân anh ta muốn khụy xuống: đầu ngỗng biến mất, nguyên một mảng sườn đổi hoàn toàn bị quét bằng. Anh ta loạng choạng được vài bước, đầu gối bỗng đụng trúng cái gì đó, thứ ấy thế nhưng là khung sắt trên đỉnh xe việt dã đã bị vặn xoắn đến biến dạng. Xe việt dã nặng như vậy đã bị chôn vùi dưới cát.
Thoạt tiên đội cứu hộ không tìm thấy Xương Đông, sau khi gia tăng nhân thủ mở rộng phạm vi tìm kiếm mới phát hiện ra anh hôn mê bất tỉnh, nằm sấp, cánh tay vẫn cố với về phía trước, vị trí ở cách đồi cát Đầu Ngỗng hai cây số.
Đội trưởng đội cứu hộ cảm thấy đây chính là kỳ tích: bão cát lớn như vậy, xe việt dã nặng như thế còn bị cuồng phong thổi bay không tìm thấy, toàn bộ khu cắm trại bị chôn vùi; vậy mà cứu ra được một người còn sống thực sự là chuyện hiếm thấy. Sau khi Xương Đông tỉnh lại, anh ta còn nói: "Người anh em, ông trời giữ lại mạng cho cậu, cậu còn sống được là nhờ phước đức tổ tiên đấy".
Khi ở bệnh viện, nhân viên điều tra hỏi anh trước khi mất ý thức đã có chuyện gì xảy ra, anh kể: "Gió đột nhiên nổi mạnh, mảng đồi hình đầu ngỗng bị thổi bay, lúc đó tôi kéo Khổng Ương muốn chạy tới xe...".
Lều trại rất nhẹ, trong hoàn cảnh này chỉ có xe là đáng tin.
Nhưng chạy chưa được vài bước liền nhìn thấy màn cát nổi lên như làn sóng khổng lồ, xe việt dã như một món đồ chơi bị thổi tung, tiếng đồng đội thét lên thảm thiết bị chia cắt bởi màn cát, chuyện sau đó thế nào anh không còn nhớ nữa.
Nói tới đó anh không khống chế được cảm xúc, hai tay run lên.