Xe việt dã phóng hết tốc lực, lượng xăng còn lại không nhiều nên chỉ đủ chạy đi một đoạn đường ngắn, đành phải đợi ở ven đường khoảng nửa tiếng mới thấy xe Đường Mập lao vút đến.
Mấy ngày nay Xương Đông và Diệp Lưu Tây bôn ba lăn lộn vất vả, cả hai đã nhìn quen bộ dạng nhếch nhác của nhau, cũng không cảm thấy gì; thế nhưng bây giờ gặp Đường Mập quần áo bảnh bao, tóc tai chỉnh tề ngay ngắn, mới thấy rõ hai người lôi thôi bụi bặm thế nào.
Xương Đông phủi cát trên cổ áo, cảm thấy hiện tại việc cấp bách nhất không phải là mua sắm vật tư mà là đi tắm.
Đường Mập cũng nhanh nhạy, đến gần câu đầu tiên hắn nói chính là: "Anh Đông, em gọi mấy cuộc điện thoại đều không được... Có phải lại giống lần trước không?".
"Ừ".
"Vậy, không xảy ra chuyện gì chứ?".
Hắn bỗng trợn mắt: mé, trong xe ngoài Diệp Lưu Tây sao lại có thêm một người nữa?
Xương Đông kéo gã điên xuống, Đường Mập từng ăn bánh rán và canh thịt dê gã nấu, thế nhưng hắn lại không nhận ra, hỏi: "Người này là ai?".
"Thủ hạ của Răng Sún đấy... Cậu từng ở cùng lều với bọn hắn, có nhận biết qua không?".
Nói ra thì cũng không tính là bạn bè, nhưng đích xác là có người từng trao đổi số điện thoại, còn nói sau này có gì béo bở sẽ liên lạc.
Chuyện này Xương Đông chắc cũng đã tính đến, Đường Mập có chút xấu hổ, nói: "Cũng chỉ biết qua loa".
Xương Đông nhẹ nhàng thở ra: "Cậu cố gắng liên hệ, xem người này còn bạn bè đồng hương gì không, có thì đưa anh ta về".
Giải quyết xong chuyện của gã điên, Xương Đông lên xe Đường Mập lấy thùng xăng dự phòng, lại nhờ Đường Mập giúp chuyển sang xe. Anh cắm ống vào thùng, dùng miệng hút đầu còn lại, khi xăng chưa kịp chảy ra anh nhanh nhẹn dùng tay bịt đầu ống lại, cắm thẳng vào bình xăng. Bây giờ nhiều loại xe đều trang bị chống hút trộm ở nắp bình xăng, chỉ có súng bơm xăng mới cho vào được, song anh nghĩ xe mình chủ yếu dùng chạy việt dã giữa chốn hoang dã, chẳng mấy khi đổ xăng tại trạm, vậy nên mới bỏ trang bị đó đi, thuận tiện dùng ống hút nhựa bổ sung xăng khi cần.
Diệp Lưu Tây đứng bên cạnh, cho Đường Mập xem những bức ảnh chụp từ flycam: "Con đường như vậy, lại có gò đất chứa Quan tài đối xứng hai bên, cậu nghĩ xem giống cái gì?".
Đường Mập gai gai người, run run hỏi: "Hai bên đều có Quan tài Rối bóng á?".
"Ừ".
Đường Mập không khỏi cảm thấy may mắn bây giờ đang là ban ngày, lại không ở gần Đồi Bạch Long, cũng chỉ cần xem ảnh chứ không phải đến hiện trường thực tế.
"Nhìn thế này cũng không rõ, một đoạn đường đầu đuôi không rõ, không biết đối chiếu thế nào".
Diệp Lưu Tây nói: "Cậu cố mà nghĩ đi chứ. Cứ tập trung vào con đường này, hướng về đời Đường đời Hán mà nghĩ, con đường thế này thì giống cái gì?".
Đường Mập đương nhiên không dám không nghĩ.
Hắn nhìn chằm chằm ảnh chụp: "Cái này... đường à... đời Tần làm đường cách ba trượng trồng một gốc cây... Nhưng mà người ta không có dựng gò đất, còn Quan tài bên trong lại chứa Rối bóng chứ không có chứa người chết... nếu con rối đứng dậy...".
Hắn bỗng nhiên thốt lên: "Giống Tư Mã đạo!".
Xương Đông ngừng tay, hỏi: "Là cái gì?".
Đường Mập vội vàng: "Anh Đông, cái này mà anh cũng không biết sao... Anh sống ở Tây An, chẳng lẽ chưa đi qua Càn Lăng?".
"Chưa đi qua".
Đường Mập không còn gì để nói, lúc sau hắn cáu kỉnh: "Chính là cái chỗ hợp táng của Võ Tắc Thiên với chồng bả kìa, lúc đi vào có Tư Mã đạo, còn gọi là trục thần đạo dẫn tới lăng mộ, dài bốn kilomet, hai bên đường dựng rất nhiều thạch nhân, còn có thạch ông trọng (người đá), đúng rồi, thạch ông trọng gồm mười đôi, vừa đủ hai mươi cái".
Nói đến thạch ông trọng, Đường Mập càng hăng: "Trước mộ của đế vương thời xưa thường xuyên khắc thạch ông trọng, Quan võ – Quan văn phân biệt cầm kiếm hoặc thẻ trúc. Em còn xem giải thích ở Thiểm Bác mà. Những con Rối bóng này nằm trong Quan tài, nếu mà đứng dậy thì... chẳng phải chính là da ông trọng sao".
Xương Đông nói: "Thạch ông trọng thì đúng lẽ rồi. Tượng đá cứng rắn, trăm ngàn năm gió táp mưa sa vẫn đứng trơ trơ. Nhưng da ông trọng, lại còn mặc quần áo vải, sao mà chịu nổi vài năm?".
Đường Mập thuận miệng đáp: "Cho nên mới để trong Quan tài, còn chôn dưới gò đất chứ sao".
Tuy là ngụy biện nhưng cũng có lý ít nhiều, nghe qua còn thấy vài phần logic.
Xương Đông nhìn về phía Diệp Lưu Tây, ánh mắt hai người chạm nhau, trong đầu cùng có một suy nghĩ.
Nếu thật sự là Tư Mã đạo – là đường dẫn tới lăng mộ, vậy Ngọc Môn Quan chẳng phải là một cái lăng mộ cỡ lớn hay sao?...
Xương Đông quyết định tạm thời nghỉ ngơi vài ngày.
Dù sao mấy ngày nay hai người lăn lộn khắp nơi, quả thật cần nghỉ ngơi hồi phục; thêm nữa lần này coi như đã có kinh nghiệm giáo huấn, cần chuẩn bị thêm dụng cụ cho lần đi vào tiếp theo.
Sau khi bàn bạc, Diệp Lưu Tây cũng không dị nghị: "Tôi có thể lấy xe của mình lại không?".
Quá nửa tài sản của cô là cái xe kia, do sợ hỏng bánh xe mà còn để tại sa mạc Kumtag.
Thế nhưng Xương Đông dập luôn giấc mộng của cô: "Không được, chúng ta đi thẳng quốc lộ Hala đến Hami".
Tất nhiên cũng có thể quay về Trấn Lop Nur, nhưng Hami lớn hơn, nhiều vật tư, lại giáp ranh Nội Mông và Cam Túc, thuận tiện đi lại hơn một chút.
Diệp Lưu Tây thở dài, lại trèo ra ghế sau, lục ra túi tiền cẩn thận đếm một lượt.
Còn không đến bảy trăm đồng.
Chẳng biết ở lại Hami bao ngày, còn tiền cơm, rồi tiền mua sắm vài thứ đồ dùng...
Xương Đông tập trung lái xe, thi thoảng nhìn cô, nói: "Phí sinh hoạt ở Hami tôi sẽ giúp cô một phần".
"Vì sao?".
"Thì cô cũng có ở nhà trọ đâu, toàn ngủ trong xe, mà tôi lại để xe cô lại sa mạc".
Diệp Lưu Tây ngẫm nghĩ, nói: "Không cần, để xe ở lại sa mạc thì tiền xăng bù vào tiền sinh hoạt dừng chân, vẫn được. Cơ mà chắc là anh phải mời tôi ăn cơm mỗi ngày rồi, tốt nhất phải có thịt đấy".
Xương Đông liếc nhìn cô: "Vì sao?".
"Anh đến Đồi Bạch Long còn cần trích máu tôi mà. Hiến máu còn được tiền kìa".
"Được rồi, vậy về sau cùng nhau ăn cơm trưa".
Diệp Lưu Tây ừ một tiếng, lại quay đầu nhìn ra cửa sổ. Một dải sa mạc kéo dài trùng trùng điệp điệp, xa xa là những đám mây thấp, tưởng như chỉ cách một gang tay.
Cứ như vậy, cô tính toán sẽ dư dả hơn rồi.
Xương Đông hơi hạ kính xe, hiện tại đúng lúc ấm áp, gió nhè nhẹ thổi, quả thực hợp ý người.