Anh trang bị khung chống lật, nâng cao thân xe, thay bánh xe thành loại siêu lớn vượt tất cả mọi địa hình, còn thêm cả tời điện để kéo xe khi bị lún nữa. Hoàn thành công cuộc độ xe, chiếc xe việt dã vốn đã cool ngầu mạnh mẽ càng trở nên vững chắc hơn, tuy nhiên trông cứ dở dở ương ương thế nào ấy. Khổng Ương chê nó xấu xí, nhưng Xương Đông chỉ đáp ngắn gọn: "Dùng ngon là được".
Máy chiếc Hummer Land Rover kiểu dáng bắt mắt chạy đầy đường mới có thể lọt vào mắt xanh của mấy người đẹp. Còn đối với anh, xe là để chạy. Quan trọng nhất, đến khi gặp nạn chính nó sẽ giúp anh giữ được tính mạng.
Sau này, Khổng Ương mất, anh đã bán hết gia sản, duy chỉ giữ lại chiếc xe này. Lúc cất ở đây, anh từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó mình dùng đến nó.
Xương Đông đưa tay phủi lớp bụi bám trên thân xe, rồi đứng trước thùng xe sau chốc lát mới từ từ mở ra. Mùi nhựa ủ lâu ngày ập vào mặt, bên trong chất đầy túi PVC dày màu đen mà anh định dùng để chứa xác, không cần đếm cũng biết chính xác là mười tám túi, ngoài ra còn một túi nữa đựng đồ lặt vặt của anh và Khổng Ương.
Xương Đông dời mấy túi chứa xác rỗng sang một bên, dọn chỗ đặt hành lý và hộp đạo cụ múa Rối bóng.
Không biết Đường Mập và bạn gã có xem tiếp clip kia không. Đến phút thứ 4:12, cũng chính là lúc anh bị gạch đập vào đầu máu me be bét, anh đã khàn giọng gào lên: "Tôi sẽ nghĩ cách nhặt xác về".
Không gia đình nạn nhân nào tin tưởng lời hứa hẹn của anh, bởi vì đơn vị tìm kiếm cứu nạn đã giải thích với họ quá nhiều lần: "Không tìm được thi thể là chuyện bình thường. Biết nhà khoa học Bánh Gia Mộc bị mất tích từ đầu những năm tám mươi không? Đã triển khai tìm kiếm ông ấy trên quy mô lớn, còn huy động cả máy bay trực thăng hỗ trợ những sáu lần, cho tới bây giờ đã hơn ba mươi năm mà vẫn chưa tìm thấy thi thể.
Cất hành lý xong, Xương Đông ngồi vào buồng lái. Lúc dọn dẹp hộc xe, anh tìm được một thanh chocolate quá hạn. Đã hai lần đông qua hạ đến, chiếc chocolate chảy rồi lại đông, hình dạng không còn vẹn nguyên như lúc đầu nữa. Anh bóc giấy gói, bỏ vào miệng chậm rãi nhấm nháp, vị ngọt đã biến thành vị chua.
Anh lấy tấm ảnh trong túi áo ra xem: Khổng Ương bị bao bọc trong lớp đất vàng, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt, giống như đang vẫy gọi anh đến cứu cô.
Sau một giấc ngủ, Đường Mập vẫn thấy bức bối khó chịu: Nói xấu sau lưng người ta cũng chẳng sao; làm chút việc trái lương tâm lại càng bình thường, thế nhưng bị người ta bắt gặp tại trận thì quá nhục "con mẹ nó" mặt! Cho nên hôm nay lúc rời giường, gã cau có mặt mày hơn cả ngày thường. Trước khi mở cửa tiệm, gã đi ngang qua quầy tạp hóa, sơ ý va vào hai quả trứng gà thả vườn, vỏ trứng bị vỡ, chất lỏng bên trong chảy đầy ra sân, lòng trắng lòng đỏ quyện vào với nhau. Vì để ế quá lâu nên thành trứng thối rồi.
Đường Mập muốn chửi thề. Hai năm qua công việc buôn bán đồ cổ ế chỏng ế chơ, gã buộc phải dẹp nửa cửa tiệm để chuyển sang bán đồ tạp hóa kiếm vài đồng bù vào, không ngờ tình hình cũng chẳng lạc quan hơn. Mở tiệm ngày nào là lỗ vốn ngày ấy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì biết đến bao giờ gã mới phát lên được đây?
Châm ngôn của ông cha ta quả không sai: Người không làm chuyện phi nghĩa sẽ không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không mập. Vì vậy gã phải giở thủ đoạn kiếm tiền mới được.
Gã rửa mặt xong thì mặt trời đã lên cao, từ sáng đến giờ vẫn không có vị khách nào ghé qua tiệm. Đường Mập lấy bánh mì và sữa trên kệ làm bữa sáng, vừa ăn vừa mở máy tính, lên QQ chơi hai ván mạt chược cho đỡ buồn.
Vừa mới đăng nhập đã thấy tin nhắn của Tế Lưu Hải.
- Tối qua ngồi cào bàn phím đối chiếu thêm một lúc, lại tìm thấy mấy clip có liên quan đến Diệp Lưu Tây, đã gửi vào email của mày rồi. Mày xem có cần chuyển cho bạn mày không?
Đường Mập hờ hững mở hộp thư và bật clip. Gã không kiên nhẫn như Xương Đông, tua liên tục như cưỡi ngựa xem hoa, mãi cho đến khi bất ngờ trông thấy mặt tiền tòa nhà vô cùng quen thuộc.
Viện bảo tàng lịch sử Thiểm Tây?
Mấy năm qua, dân chơi đồ cổ không chỉ dựa vào miệng lưỡi ba hoa chích chòe là kiếm ăn được mà phải có chút "Trình độ văn hóa". Đường Mập rất chăm đọc sách, thường xuyên chạy đến bảo tàng Thiểm Tây để mở mang đầu óc, lúc lừa gạt khách hàng lại lôi danh bảo tàng ra "lòe" người: "Anh xem hoa văn và lối trang điểm thời nhà Hồ của tượng nữ đứng này đi, gần giống y như đúc với bức tượng trong nhà bảo tàng Thiểm Tây ấy".
Gã rành từng vị trí đồ đạc trong viện bảo tàng như kệ hàng nhà mình.
Đường Mập nheo mắt nhìn đoạn clip đã được cắt nối biên tập: Diệp Lưu Tây thong dong bước đi liền mạch, lúc nhìn các bảng chỉ dẫn rồi đi thẳng vào khu bảo vật.
Cô làm như không thấy hai chiếc chum ở lối vào, lướt ngang qua dãy trưng bày đồ kim loại và ngọc thạch óng ánh...
Cuối cùng đến đoạn cô dừng lại, Đường Mập mới sởn tóc gáy.
Trước kệ trưng bày Cốc Mã não đầu thú, nhân viên thuyết minh đến rồi lại đi, cũng có mấy lượt khách tham quan rời khỏi, mà Diệp Lưu Tây vẫn đứng yên đấy.
Đường Mập nín thở.
Rốt cuộc khi Diệp Lưu Tây bỏ đi, tim Đường Mập đập như trống giục: Vé vào khu bảo vật những 30 tệ. Bên trong có nhiều món đồ giá trị liên thành, vậy mà cô không thèm ngó ngàng đến: Chiếc ấm Vũ Mã Hàm hay Lư hương bằng bạc, tại sao lại chỉ xem mỗi chiếc Cốc Mã não đầu thú.
Ý nghĩ nào đó tức khắc hiện lên trong đầu gã tựa như nước sủi bọt sắp sôi, song chỉ thiếu chút nữa thôi là thành hình.