Đường Mập lựa chọn ngồi cùng xe với bọn họ, hắn nói có chết cũng không muốn ở lại một mình. Diệp Lưu Tây chặn cửa xe, bắt hắn cam đoan gặp chuyện không được sợ sệt run rẩy hay khóc nháo.
Đường Mập đỏ bừng mặt đáp ứng.
Đinh Liễu trái lại không đồng ý, có lẽ một phần bởi tính nết vẫn trẻ con, hai ba lần liền bị Xương Đông lạnh nhạt nên cô không vừa ý; còn cáu giận quay sang Cao Thâm: "Chúng ta cũng có xe cơ mà, sao phải ngồi xe bọn họ?".
Xương Đông cũng chẳng quan tâm, cứ thế trực tiếp lái xe dẫn đường. Càng vào sâu đường càng khó đi, mấp mô gập ghềnh, xe Cao Thâm rất nhanh bị tụt lại phía sau. Diệp Lưu Tây cảm thán, tự nghĩ có lẽ Cao Thâm đang bị Đinh Liễu oán trách thê thảm lắm.
Đường Mập lại không đồng tình: "Chuyện này là do hai người đó tự nguyện thôi. Mà em nói, con nhỏ Đinh Liễu kia cũng đừng nên kiêu ngạo quá. Tình hay tiền cũng như nhau thôi, dùng một ít liền vơi đi một ít; đến lúc nào đó Cao Thâm nghĩ ra quay đầu đổi ý thì con nhỏ kia có khóc lóc chèo kéo thế nào cũng chẳng kịp nữa đâu".
Diệp Lưu Tây tập trung nhìn ký hiệu trên đường, sau vài lần dừng lại xác định phương hướng ruốt cuộc cũng tìm được ụ đất chỗ Hôi Bát bị chôn. Xe Cao Thâm đến sau, Xương Đông ném xẻng công binh cho cậu ta: "Cầm lấy, đào ở đây này".
Cao Thâm bắt xẻng bằng một tay, hỏi lại: "Ngay ở đây à?".
"Ừ, đào xuống phía dưới thì cẩn thận một chút, đừng làm ảnh hưởng tới thi thể".
Cao Thâm xắn tay áo bắt đầu đào. Đinh Liễu ngồi yên trên xe nhìn, sau đó đi xuống dùng di động chụp vài bức hình. Xương Đông từ thùng xe lấy ra ba chiếc túi đựng xác.
Một lát sau, dường như cảm thấy gì đó nên Cao Thâm đào rất cẩn thận, sau đó ném xẻng công binh qua một bên, dùng tay đào bới.
Diệp Lưu Tây nhỏ giọng nhắc nhở Xương Đông: "Sau này nếu có đánh nhau thì cẩn thận tay cậu ta đấy. Cậu ta chắc chắn có tập võ".
Rất nhanh sau đó ba khối thi thể được đào ra. Do đất cát hút hết hơi ẩm bên trong thi thể sau đó đông cứng lại, dính chặt bên ngoài, rất khó tách ra; vậy nên nhìn qua thì cả ba thi thể đều rất kỳ quái. Cao Thâm đặt thi thể vào túi đựng xác, để tất cả lên thùng xe phía sau.
Đinh Liễu khó chịu ra mặt, cứ nghĩ trên xe có chở người chết, chẳng biết tối làm sao mới ngủ nổi.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Xương Đông: "Rồi sao nữa?".
Xương Đông ra hiệu về phía trước: "Tiếp tục đi"...
Lại đi thêm một đoạn, xuất hiện một cái gò đất.
Xương Đông dừng xe, bảo Diệp Lưu Tây và Đường Mập: "Hai người xuống xe đi".
Đường Mập không rõ nguyên nhân, đẩy cửa trực tiếp nhảy xuống. Diệp Lưu Tây hỏi Xương Đông: "Anh làm được không đấy?".
"Được".
"Dây an toàn tốt chứ?".
Xương Đông cười: "Yên tâm, không sao đâu".
Diệp Lưu Tây nói thẳng: "Nếu thật sự không sao thì anh chẳng bảo tôi xuống xe đâu".
Sau đó cô mở cửa xuống xe, bước lui vài bước, hướng về phía xe vẫy vẫy tay.
Xương Đông nhìn địa thế xung quanh, chậm rãi thắt chặt dây an toàn. Lâu rồi không đua xe, không khỏi hơi ngượng tay.
Đinh Liễu ở phía sau thấy Diệp Lưu Tây và Đường Mập xuống xe, lúc đầu còn nghĩ dừng tại đây, vừa định bảo Cao Thâm ngừng lại. Ai dè bỗng nhiên xe Xương Đông đột nhiên tăng tốc lao vút đi, khi tới sát gò đất thì đột nhiên đánh lái ngang, sau đuôi xe bụi đất bốc lên mù mịt, thân xe quét ngang đâm sầm vào gò đất.
Đinh Liễu còn tưởng xảy ra tai nạn kêu lên một tiếng. Cao Thâm nhìn cô, khẽ nói: "Không sao đâu. Xe của anh ta đã độ qua, hình như cố tình húc cái gò đất ấy".
Quả nhiên cô nhìn thấy Xương Đông mở cửa xe nhảy xuống, dùng tay phẩy bụi đất trước mặt.
Đinh Liễu nhẹ thở ra, lại liếc nhìn Cao Thâm: "Vậy anh có làm được như thế không?".
Cao Thâm bất đắc dĩ: "Đinh Liễu, mỗi người thạo một loại việc thôi, làm gì có ai chuyện gì cũng giỏi đâu...".
Đinh Liễu cười lạnh: "Không làm được thì cứ nói là không làm được"...
Cát bụi lắng xuống, gò đất bị húc đổ một mảng, từ góc độ này thò ra một góc Quan tài Rối bóng, đã rơi xuống đất một nửa.
Bên ngoài vẫn là một bức họa phong cách triều Hán, nhưng không vẽ tội nhân nhập Quan. Bức tranh vẽ lại đền đài lầu các, một người giống như Đế Vương đang che mặt khóc; hai ngọn đèn cung đình mờ mờ tỏ tỏ, cách một tấm màn ngăn, bên đó có một nữ tử mặc cung trang cúi đầu lau nước mắt.
Diệp Lưu Tây kéo Đường Mập lại hỏi: "Đây là tranh vẽ cái gì?".
Đường Mập không nói thành lời: "Đây là... một nam một nữ đang khóc... người nam này chắc là hoàng đế, đây là... ban chết cho phi tử à?".
Nếu không có bức màn ngăn thì cũng có phần giống.
Xương Đông lắc đầu: "Không đúng, đây là Hán Vũ Đế chiêu hồn Lý phu nhân".
Đây chính là gốc tích của múa Rối bóng, chỉ cần là người biết sơ qua về Rối bóng sẽ đều biết đến tích truyện này.
Xương Đông giải thích: "Năm xưa Hán Vũ Đế vô cùng sủng ái Lý phu nhân, sau khi Lý phu nhân chết liền đau khổ khôn nguôi. Có thuật sĩ dùng phép gọi hồn Lý phu nhân lên, song nói rõ chỉ có thể nói chuyện cách một tấm màn ngăn. Bức vẽ này chắc là kể lại tích này".
Anh ghé sát vào mặt Quan tài: "Chỗ này còn có chữ".
Vỏn vẹn sáu chữ cổ, Đường Mập nhìn hình dạng và cấu tạo liền phán đoán: "Đây là chữ tiểu triện, rất thông dụng giai đoạn đầu triều Hán, đây là...".
Chữ đầu tiên nhìn như dòng nước, chữ thứ hai và thứ tư hắn cũng không biết, chỉ biết chữ thứ ba, năm và thứ sáu bởi vì cấu tạo tương đối giống chữ hiện đại.
Không biết thì thôi, Diệp Lưu Tây cũng chẳng cần, dù sao cũng chỉ là vài cái chữ.
Quan tài rơi xuống một nửa, không có phương tiện khai Quan, Xương Đông nói với Đường Mập: "Giúp tôi lôi nó xuống".
Không đọc được mấy chữ kia nên Đường Mập cảm thấy giá trị của bản thân tụt dốc thê thảm, hệt như cổ phiếu lao dốc không phanh chỉ đành chờ cơ hội tái khởi; vậy nên hắn càng cố sức kéo Quan tài, gân xanh nổi rõ trên trán.
Đúng lúc đang lôi Quan tài ra bỗng nhiên phát sinh chuyện không thích hợp.
Bầu trời bỗng sầm lại.
Không phải tối đen mà chỉ sầm xuống, mây trên đầu vần vũ, bị nhuộm thành màu vàng nghệ.
Đường Mập hai chân run lập cập, lại chợt nhớ lời hứa trước lúc lên xe nên đành nuốt nước miếng cố trấn tĩnh lại.
Thế nhưng Đinh Liễu lại cười khanh khách chạy tới, nói: "Vãi thật, ngầu quá".
Cô bé lôi di động ra quay clip từ đầu đến cuối, nói: "Chắc là chưa ai từng thấy cảnh này đâu".
Nếu ở đây có mạng internet có khi cô còn livestream trực tiếp.
Đây là nghé con không sợ cọp đây mà. Đường Mập vừa ghen tị lại vừa xấu hổ, dùng sức cố giữ góc Quan tài.