Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 110: Người Biết Quỷ Khủng Bố

Chương 110: Người Biết Quỷ Khủng Bố




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

sharedby: truyendichgiare.com

--------------------

Tí tách... tí tách... tí tách...

Kim đồng hồ đang nhích từng chút một.

Có rất ít người để ý đến biến hóa rất nhỏ này. Mọi người luôn nói phải quý trọng thời gian, hô hào một giây đáng giá ngàn vàng, nhưng người thật sự có thể làm được như vậy… Kỳ thật rất ít.

Nhưng rất nhiều người từng có được nhận thức như vậy, đột nhiên, yên tĩnh lại, nghe tiếng kim đồng hồ “tí tách”, bạn sẽ nhận ra thời gian đang yên lặng trôi qua, cùng với đó, sinh mệnh cũng lẳng lặng qua đi.

Đây là một loại yên tĩnh nghĩ mà sợ, khiến cho toàn thân nổi da gà. Trong tối tăm, phảng phất thật sự có một quyển sổ sinh tử định sẵn sống chết của mỗi người.

Người sống chỉ để đi đến một bước này.

Dựa theo ghi chép trên sổ sinh tử, sinh ra.

Lại dựa theo ghi chép trên sổ sinh tử, chết đi.

Đây là khoảng thời gian ẩn chứa sự kinh hoàng khủng bố.

Trong tầng hầm của cài bệnh viện không có giấy phép kia, không gian cũng không phải lớn, được chia ra thành những gian phòng nhỏ, trong mỗi gian đặt một cái giường lớn.

Có người nằm trên giường.

Có người nằm trước giường.

Có giường đang chờ người kế tiếp nằm.

Ở đây không phải Địa Ngục nhưng lại mang theo hơi thở của Tử thần.

Xung quanh, có một vài bác sĩ cùng y tá không ngừng đi đi lại lại, nhưng bọn họ ở đây, trong cái bệnh viện này, không phải là bạch y thiên sứ đảm nhiệm vai trò cứu người cùng chăm sóc bệnh nhân.

Bọn họ đến đây đơn thuần chỉ để quan sát, ghi chép, lưu giữ từng số liệu, sau đó upload lên mạng.

Giống như chơi cá độ đá banh, tỉ lệ đặt cược sẽ liên tục thay đổi, cầu thủ của đội bóng nào đó đột nhiên bị chấn thương, huấn luyện viên chính thình lình đổi người,… Tất cả những nhân tố phát sinh trên sân cỏ đều có thể khiến cho tỉ lệ đặt cược thay đổi.

Ở đây, cũng giống như vậy, sinh mệnh của con người sẽ được số hóa, sau đó up lên mạng cho những con nghiện cờ bạc ngồi trước máy tính phân tích. Bọn họ sẽ hưng phấn đọc đi đọc lại từng số liệu, sau đó đặt niềm tin vào cái chết của một ai đó.

Sợ rằng xem sổ khám bệnh của cha mẹ mình, họ còn không chăm chú đến như vậy.

Bọn họ dựa vào camera giám sát, dựa vào những hàng chữ vô tri vô giác, đưa ra phán đoán của mình, sau đó ném tiền vào canh bạc.

Đây là cái gọi Cược mệnh, ở đây, thứ mà con bạc nhận được không chỉ là tiền lời thắng cược, mà còn là khoái cảm khống chế đối với sinh mệnh.

Mà những khoái cảm này được thành lập dựa trên việc chà đạp sinh mệnh của đồng loại.

Một người phụ nữ đang nằm trên giường không biết vào sao bỗng nhiên giãy dụa bò dậy. Lúc này là thời gian giao ca của đám bác sĩ, y tá, đồng thời nhân viên trong phòng quan sát cũng đã bỏ đi đâu mất, không có ai… Phát hiện hành động khác thường của người phụ nữ kia.

Người phụ nữ rút kim tiêm trên người mình xuống, giãy dụa muốn xuống giường, nhưng do quá yếu, cả người trực tiếp lăn xuống đất.

So với những người khác ở đây, cô ta trẻ hơn rất nhiều, thoạt nhìn tầm khoảng 30, 40 tuổi gì đấy, nhưng thân thể sưng phù nghiêm trọng, bắp chân sưng to nghiêm trọng, gần như biến thành một khối thịt.

Cô ta đứng dậy không nổi, mỗi ngày cô ăn uống theo như tiêu chuẩn định lượng sẵn, không có thêm hay thiếu cái gì, đây là vì công bình…

Con người tìm kiếm công bình. Ở chỗ này, công bình được quán triệt cùng chứng thực một cách triệt để.

Cô ta bò.

Cô ta cố gắng bò.

Bò tới cửa, cửa bị khóa, cô ta dùng sức đẩy ra, tiếp tục bò ra ngoài. Trông cô ta chẳng khác nào Sadako bò ra từ màn hình TV, áo trắng, tóc tai lộn xộn, thế nhưng… Cô ta còn sống.

Đương nhiên, xem chừng không sống được bao lâu nữa. Trên người cô ta, sinh mệnh tựa như ngọn đèn bắt đầu chập chờ, sắp tàn lụi.

Vận khí của cô ta rất tốt, chui ra khỏi phòng bệnh chật chội, bò trên hành lang nhỏ hẹp, bò đến cửa phòng làm việc. Suốt đoạn đường, không gặp ai cả, cũng không ai phát hiện.

Tay đặt lên cửa phòng làm việc, cô ta muốn cầu xin bác sĩ bên trong cho phép mình gọi điện thoại.

Trong phòng bệnh của cô có một cái đồng hồ điện tử, phía trên có hiển thị ngày và giờ.

Hôm nay là sinh nhật năm tuổi của con trai.

Cô phải nhắc chồng làm sinh nhật cho con.

Nghĩ đến con, khóe miệng cô lộ ra nụ cười, con là ràng buộc sâu nhất của cô. Mười tháng hoài thai, một người mẹ bình thường, ai lại không thương con của mình?

Bản thân mắc phải cái bệnh này, trị không hết, điều kiện trong nhà vốn không tốt, chồng lại ham mê đánh bạc, không có việc làm. Trước kia, trong nhà dựa vào một mình cô chèo chống, giờ thì cô lại mắc phải chứng bệnh mà y học thời bấy giờ cũng bó tay hết cách.

Cô không đành lòng ném của cải vốn cũng chẳng nhiều nhặng gì lên người mình. Con của cô sắp đi nhà trẻ rồi, còn phải đi học, hiện tại và cả sau này đều cần rất nhiều tiền.

Chồng quỳ trước mặt cô, muốn cô đến đây.

Cô biết rõ chỗ này là chỗ nào, cũng biết rõ hai cái camera trong phòng bệnh dùng để làm gì.

Cô đồng ý.

Cô đã đồng ý.

Nằm nhà chờ chết cũng là chết, nằm ở đây chờ chết cũng là chết thôi. Cô biết bản thân bị biến thành thẻ đánh bạc, nhưng ít ra, nhờ vào cái thẻ đánh bạc này, ứng dụng sẽ cấp cho nhà cô một số tiền lớn.

Trong nhà rất cần tiền.

Con cô lớn lên cũng cần tiền.

Chồng quỳ gối trước mặt cô cam đoan, về sau sẽ hoàn toàn thay đổi, cố gắng sống tốt, làm một người cha tốt, nuôi dạy con trai trưởng thành.

Cô biết mình sắp chết.

Cô nhìn chằm chằm đồng hồ.

Cô muốn gắng gượng thêm.

Gắng gượng nhắc nhở chồng của mình làm sinh nhật cho con trai.

Cô muốn gắng gượng qua hết ngày hôm nay.

Đây là nguyên do cô nằm trên giường bệnh, không tiếp nhận bất kỳ phương thức trị liệu nào, thậm chí ngay cả thuốc giảm đau cũng không có, mỗi ngày chịu đựng đau đớn thống khổ nhưng vẫn cố giữ lấy một hơi thở cuối cùng.

Cô đẩy cửa.

Đẩy không được.

Cô mệt lắm rồi.

Trên người không có chút sức lực nào.

Mà trong văn phòng lúc này lại vọng ra tiếng cãi nhau.

Giọng của hai bên đều rất quen thuộc, một người là bác sĩ chính mỗi ngày ba lượt sáng tối kiểm tra cho cô, người còn lại chính là chồng cô.

Cô nở nụ cười.

Chồng cô ở đây.

Vậy cô có thể tự mình dặn hắn chuyện sinh nhật của con trai rồi!

Cô còn thể nhờ chồng mình nhắn lại với con trai mấy câu: Mẹ đang ở Thiên Đường, vẫn luôn dõi theo con, nhìn con lớn lên.

- Sao cô ta còn chưa chết, sao còn chưa chết hả? - Chồng cô gào lên.

- Tôi làm sao biết, là vợ của anh, liên quan gì đến chúng tôi? - Đây là giọng bác sĩ.

- Nhưng tôi đã cược hai mươi vạn cô ta chết đầu tuần này, tôi cảm thấy có lẽ cô ta sống không qua được đầu tuần đâu.

- Vợ của anh có sinh mệnh lực kinh người, cũng coi như là kỳ tích trong giới y học, ngưng thuốc đã lâu như vậy, nếu đổi lại là người bình thường đã sớm nhịn không được.

- Là ông, là ông nói với tôi, nói cô ta đầu tuần sẽ chết, tôi mới dám cược 20 vạn, hai mươi vạn…

- Anh buông tay, buông tay ngay cho tôi! Đầu óc anh có bệnh không, tôi cũng đầu phải Diêm Vương, ai sống ai chết tôi quản không được.

- Ông quản không được mà còn lộ ra tin tức cho tôi, rồi còn dám lấy hoa hồng nữa chứ. Ông có ý định muốn hại tôi?

- Ông biết không, hai mươi vạn này là tiền vợ tôi lấy mạng đổi đấy!

- Anh còn như vậy nữa tôi sẽ gọi bảo vệ.

- Ông giúp tôi đi, tôi đặt thêm mười vạn, ông khiến cô ta chết trong tuần này, được không? Lén tiêm một tiêm cho cô ta, để cô ta chết trong tuần này, như vậy tôi có thể lấy lại vốn, còn có thêm tiền lời.

- Lại cược mười vạn? Anh lấy đâu ra mười vạn?

- Tôi bán con tôi, được 10 vạn.

- Chờ sau trận này, hồi vốn, tôi sẽ chuộc lại nó.

- Bác sĩ, ông giúp một chút, lén giết chết cô ta, bằng không thì tôi không có vợ, cũng chẳng có con luôn.

- Ha ha, cái người này, anh vốn cũng chẳng có ai, thực xin lỗi, chỗ này có quy củ, cũng có camera giám sát, tôi không giúp anh được.

- Vậy tôi phải làm sao? Làm sao bây giờ?

- Đúng rồi, bác sĩ, ông cho tôi gặp cô ta được không? Để tôi gặp cô ta một lần. Cô ta ở phòng nào? Tôi đi gặp cô ta, bảo cô ta tuần này chết, chắc chắn tuần này cô ta sẽ chết, cô ta hiểu mà.

- Cô ta không chết thì con không thể chuộc về được. Tiền trong nhà cũng mất hết, cô ta rất yêu tôi, cũng rất yêu con, ông chỉ cần cho tôi gặp cô ta, chắc chắn cô ta sẽ bằng lòng chết vì con.

- Bác sĩ, tôi van ông.

- Bác sĩ, tôi van xin ông.

- Yêu cầu này không hợp cách, chúng tôi không giống mấy cái cơ sở bên ngoài, chúng tôi là chính quy, cho nên mới có rất nhiều khách hàng lựa chọn chỗ này.

- Cái này cho ông, cho ông, lúc ông kiểm tra, giúp tôi chuyển lời. Sau đó ông cũng có thể đặt cược, tôi tin tưởng cô ta sẽ chết, cô ta bằng lòng chết mà.

Hai người đàn ông vẫn đang tiếp tục.

Mà ngoài cửa.

Người phụ nữ kia đã không còn hô hấp.

Nhưng ánh mắt cô ta.

Lại trừng rất lớn.

Phía trên mép cửa.

Vẫn còn lưu lại vết xước.

Đó là dấu móng tay cào lên.



Phía ngoài bệnh viện, Châu Trạch cùng lão đạo đứng trên đường cái.

- Lão đạo, ông còn lá bùa nào nữa không?

- Không có đâu, là đồ tổ truyền, đã sớm hết.

- Lần trước ở tiệm sách, đã dùng hết hai lá cuối cùng.

Lão đạo thành khẩn nói:

- Nếu như còn, bần đạo chắc chắn sẽ đưa cho lảo bản.

- Ừ! - Châu Trạch lên tiếng.

Lão đạo thở phào nhẹ nhõm, kế đó, không tự giác thò tay sờ đũng quần.

Một khắc sau.

Đũng quần bỗng nhiên nóng cháy.

Nóng đến mức lão đạo trực tiếp nhảy cẩng lên, vội đưa tay vào lôi một lá bùa đỏ bừng ra.

- Ô ô ô… Tê tê tê… Nóng quá, nóng quá!

Lão đạo vuốt vuốt hạ bộ, trông thấy Châu Trạch nhìn mình, liền nói ngay:

- Ha ha ha ha, lão bản, cậu thấy có thần kỳ không, tôi vậy mà lại quên lá cuối cùng trong đũng quần. Cuối cùng, là cuối cùng rồi, thật sự là cuối cùng đấy.

- Tôi không định lấy của ông đâu. - Châu Trạch nói.

- Cái gì?

- Vốn muốn nhắc nhở ông, đợi lát nữa sẽ có một lệ quỷ đầu thất trở về, rất lợi hại, oán niệm cũng rất nặng, nếu như trong đũng quần ông vẫn còn giấu bùa… Có thể sẽ bị đau.

Lúc này, mặt lão đạo đã nhăn thành một đóa cúc nón:

- Lão bản, vì sao không nói sớm một chút?

- Ông nói ông không còn, nên tôi tin.

- … - Lão đạo.

Không ngừng xoa đũng quần, xua tan cảm giác nóng rát, lão đạo nhìn về phía bệnh viện. Ánh sáng bên trong dường như yếu đi rất nhiều, cho dù lão không có đạo thuật gì đáng nói, nhưng vẫn có thể cảm giác được cái bệnh viện này sắp xảy ra chuyện.

- Lão đạo, ông thấy sao? - Châu Trạch hỏi.

Lão đạo sửng sốt một chút.

Cái gì gọi là tôi thấy sao.

Cậu là quỷ hay tôi là quỷ.

Cậu là quỷ sai hay tôi là quỷ sai.

Trong đó nháo quỷ, cậu còn hỏi tôi thấy sao.

Hỏi nhảm quá vậy.

Thế nhưng, lão đạo vẫn nghiêm túc đáp:

- Lão bản, trong chuyện này tất có điều kỳ quái.

- Ha ha.

Lão đạo cảm thấy có hơi khó hiểu.

Một lát sau, thấy Châu Trạch không có ý định đi vào, lão liền nói:

- Lão bản, đám người cặn bã này, một lũ cặn bã, không đáng giúp.

Lão đạo lo lắng Châu Trạch trực tiếp xông vào bắt quỷ.

Lão biết rõ tính cách của Châu Trạch, rất tuân thủ quy tắc, hoàn toàn khác với lão bản tiền nhiệm của lão.

- Chúng ta đã vào rồi, nhưng bị bảo vệ đuổi ra ngoài. - Châu Trạch nói.

- Hử?

- Lệ quỷ đầu thất này oán niệm rất nặng, cho nên rất không tầm thường, hơn nữa, chỗ này cứ cách một đoạn thời gian sẽ có một người trơ mắt nhìn đồng hồ mà chết, tầng tầng oán niệm không ngừng chồng chất lên nhau, cuối cùng rơi xuống trên người một lệ quỷ. Cho nên, lúc cô ta trở về đầu thất, thanh thế mới lớn như vậy.

- Thậm chí có khả năng tổn thương người bình thường.

- Hung vậy à? - Lão đạo chậc châc một tiếng, cảm giác… Sao có chút hưng phấn vậy nhỉ?

Giết chết đám người cặn bã này là tốt nhất. Đáng đời!

- Thật ra, cô ta cũng không trở nên khoa trương trong chớp mắt vậy đâu. - Châu Trạch lại nói.

- Có chuyện gì xảy ra? - Lão đạo quét mắt nhìn bốn phía. - Gần đây có người thần bí nào thôi động tất cả?

Châu Trạch khẽ gật đầu.

Lão đạo trừng mắt, trầm giọng nói:

- Có thể tìm ra không, lão bản?

Châu Trạch lắc đầu.

- Vậy phải làm sao, lỡ như tên kia có rắp tâm bất lương gì thì sao? - Lão đạo có hơi lo lắng.

- Người kia hẳn đã cắt đứt ràng buộc giữa nữ quỷ kia với chuông đồng, tương đương với việc mở lồng sắt trấn áp nữ quỷ, thả ác quỷ ra khỏi lồng.

- Nếu như không phải tên bảo vệ kia ngăn cản, tôi đã có thể ngăn lại chuyện này, haiz…

- Đừng nha… - Nói được một nửa, lão đạo xấu hổi cười. - Lão bản, nếu không, tôi cùng cậu đi vào?

Lão bản muốn bắt quỷ lấy công trạng, lão chỉ có thể nhắm mắt đi theo mà thôi.

- Không đi, bảo vệ dữ quá, cũng bự quá, hai chúng ta, một ông lão, một tên tàn tật, đánh không lại.

- Tôi có thể…

Lão đạo vốn định chủ động xin đi giết giặc. Tên bảo vệ kia thoạt nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng lão tin mình có thể đối phó được, hơn nữa, tên khốn kia không biết bị quỷ nắn thành cái dạng gì rồi.

Nhưng đột nhiên, trong đầu lão đạo xẹt qua một hình ảnh.

Lão bản vừa mới nói có người cắt đứt ràng buộc giữa nữ quỷ và chuông đồng, khiến cho ác quỷ thoát khỏi lồng.

Lão đạo nhớ đến cảnh mình cùng với bảo vệ “giáp lá cà” khi nãy.

Lúc đó, lão bản đứng cạnh chuông đồng, hình như… Hắn dùng móng tay của mình sờ lên chuông.

Chính xác.

Lão nhớ rất rõ là như vậy.

- Lão bản, tôi đánh không lại hắn, già rồi, không còn dùng được nữa.

Lão đạo tỏ vẻ rất chán nản, mở to mắt nhìn Châu Trạch.

Châu Trạch từ chối cho ý kiến.

Đưa tay lên miệng.

Nhẹ nhàng…

Thổi thổi…

Móng tay mình…




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch