Bởi vì chuyện phát sinh đột ngột, lại có rất nhiều người chết, khoảng hơn mười người có. Cũng vì vậy, để rút ngắn thời gian khám nghiệm tử thi, một số thi thể được chuyển đến bệnh viện phụ cần Thông thành để hỗ trợ khám nghiệm, điều tra.
Thông thành là một thành phố bình yên, cũng chính vì vậy, bỗng nhiên xuất hiện hung án có tính chất nghiêm trọng lập tức thu hút sự chú ý của dư luận. Trên wechat cùng với weibo, tin tức đã tràn ngập, rất nhiều thị dân vì thế mà sinh ra cảm giác sợ hãi cùng bất an.
Chuyện tiến triển như vậy khiến cho phía cảnh sát rất áp lực.
Toàn bộ lực lượng cảnh sát đều vào cuộc, hi vọng sớm ngày tìm ra chân tướng. Tổ chuyên án cũng được thành lập, đương nhiên, những chuyện này không liên quan chút nào đến Châu Trạch.
Trước mắt, hắn chỉ cần xác định một việc, đám người chết kia rốt cuộc là bị người giết hay… Quỷ giết.
Trên thực tế, Châu Trạch không hề có một chút cảm giác bất an nào đối với cái chết của đám người kia, cũng không hề cảm thấy áy náy cùng trách nhiệm gì cả. Nếu như nữ quỷ kia bình thường một chút, cô ta đã sớm trở thành công cụ mượn dao giết người của Châu Trạch rồi… Loại súc sinh dùng nhân mạng để cờ bạc, chết ngược lại càng khiến xã hội sạch sẽ thêm một chút.
Nhưng Châu Trạch không thể nhẫn nhịn chính là nếu thật sự có một cái quỷ khác ẩn nấp ở góc bí mật nào gần đó, mà hắn lại không phát hiện ra. Tên kia đợi hắn đi rồi liền chạy ra giết người, vậy đó chính là hắn thất trách.
Cả ngày đánh yến, không ngờ lại bị yến mổ mắt. Loại cảm giác này cũng không tốt đẹp gì lắm đâu.
Tiện tay trộm một cái áo blouse, mặc vào, Châu Trạch đi thẳng vào phòng chứa xác. Có hai bộ thi thể đang tiến hành giải phẫu, ở đây lưu lại ba bộ. Trước kia, Châu Trạch là bác sĩ, đã làm việc ở cái bệnh viện liên kết được mười năm, hiển nhiên hắn rất quen thuộc chỗ này.
Huống hồ, sau khi trọng sinh, Châu Trạch đã từng đến phòng chứa xác này một lần rồi, lần đó hắn còn gặp đám người lo tranh giành tài sản mà bỏ mặt thi thể của mẹ già không ai nhận kia.
Lão đạo cũng từ cục cảnh sát chạy đến, hội hợp cùng Châu Trạch tại bệnh viện.
Lão đã tạo mối quan hệ với một số phóng viên, thu được một vài tin tức thô, liền gấp gáp chạy đến báo cáo cho lão bản nhà mình.
Chỉ có điều, lão đạo xem chừng phải thất vọng, Châu Trạch không hề có hứng thú với mớ tin tức này, hắn khác với Lương lão bản, không hề có hứng thú tra án gì gì đó.
Nhiệt độ ở phòng chứa xác hiển nhiên không cao, hơn nữa bên trong, bên ngoài cũng đều lạnh lẽo như nhau.
- Lão bản, vì sao lại phải vận chuyển thi thể đến bệnh viện để giải phẫu? - Lão đạo cảm thấy rất thắc mắc.
- Nhân tài pháp y, dù cho là quốc gia cường thịnh cũng luôn trong trạng thái cung không đủ cầu, trong nước thì khỏi phải bàn. Nếu như chỉ là một hai cái xác thì đương nhiên không cần phải như vậy, nhưng lần này chết hơn mười người, lực lượng pháp y của cục cảnh sát Thông thành chắc chắn không đủ dùng, chỉ có thể nhờ bác sĩ hiệp trợ mà thôi.
Châu Trạch liếc nhìn số thứ tự, xem đi xem lại tấm bảng phía sau cửa mấy lần, rồi mới kéo một cái tủ lạnh ra, bên trong là thi thể của một bà lão tóc bạc trắng.
Lão đạo nhìn thi thể, trợn trừng mắt, nói:
- Đây nhất định là quỷ làm, em gái y tá bị hút thành xác khô rồi.
Châu Trạch gõ gõ miếng sắt:
- Đây là thi thể của bệnh nhân trong tầng hầm ở cái bệnh viện kia.
- À, ra vậy. - Lão đạo ngượng ngùng gãi gãi đầu.
- Chết như thế nào? - Lão lại hỏi.
- Lúc còn sống vốn bị mắc bệnh ung thư, trở thành công cụ đánh bạc của đám người kia, sớm đã ngừng hết thảy trị liệu, bất cứ lúc nào cũng có thể chết.
- Đại khái có thể thấy cỗ thi thể này không có vết thương bên ngoài, tôi cũng không cảm nhận được sát khí lưu trên người bà ta.
- Vậy… Bà ta chết rất khó hiểu sao? - Lão đạo giả vờ giả vịt sờ cằm, giờ phút này, trông lão cứ như đã rơi vào trầm tư thật sâu. - Thế thì thú vị rồi, nguyên nhân cái chết khó lường, trong chuyện này khẳng định có điều cổ quái.
- Bệnh chết.
- Ự...c?
- Tôi nói bà ta là bệnh chết.
- Cái này…
Nếu như trước mắt không phải Châu Trạch mà là người khác, đoán chừng lão đạo sẽ trực tiếp giơ giữa cái với hắn.
Bệnh chết mà còn phân tích lâu như vậy, làm tôi giả bộ lâu như vậy.
Tôi không biết xấu hổ à?
Châu Trạch không để tâm đến lão đạo, hắn tiếp tục kéo cái xác thứ hai ra. Đây là một cỗ nam thi, tuổi còn rất trẻ.
- Cái thi thể này nhìn có hơi quen nha, a, a, chính hắn, chính là tên bảo vệ kia. - Lão đạo nhận ra cỗ thi thể này, dù sao lão cũng từng “tiếp xúc thân thể” với tên bảo vệ hung dữ của bệnh viện.
Châu Trạch thò tay nhấc hàm dưới của cái xác lên, ở đó có một vết thương màu đỏ sậm.
Miệng vết thương rất sâu, vết cắt sáng choang.
- Bị cắt cổ à? - Lão đạo suy đoán.
Châu Trạch gật đầu, nguyên nhân cái chết là do đồ vật sắc bén cắt vỡ mạch máu ở cổ, gây ra tình trạng mất máu quá nhiều.
Châu Trạch lại kéo cái xác thứ ba ra, là phụ nữ.
- Người này tôi cũng biết, là nữ y tá trong bệnh viện, lúc đó, cô ta mặc quần bé heo peppa nha, bần đạo có nhìn mấy lần.
Châu Trạch kiểm tra hàm dưới của cái xác, phát hiện không có vết thương, nhưng ngay ở vị trí ngực trái lại có một cái lổ rất sâu, miệng vết thương không dài như xác của bảo vệ, nhưng lại sâu đến đáng sợ.
Ngoại trừ những nhân tố ngoài ý muốn khác, theo như kinh nghiệm đời trước của Châu Trạch, hai vết thương hắn phát hiện hẳn là vết thương trí mạng dẫn đến cái chết của hai người này.
- Cái này là bị dao thọc vào sao?
Lão đạo cũng coi như là người lưu lạc giang hồ, có khoảng thời gian cũng đến nông thôn làm lang trung chân đất, tuy là lừa người, nhưng kiến thức coi như rộng rãi.
- Hẳn là thứ giống với dao găm. - Châu Trạch khẽ gật đầu.
Quỷ giết người không cần dùng dao, cho nên, trước mắt có thể thấy, đây là do người làm.
Nếu là người làm, vậy không liên quan gì đến Châu Trạch hắn. Mọi chuyện cứ giao cho cảnh sát xử lý là được, hắn chỉ phụ trách thu nhận quỷ.
Nhưng chuyện này lại khiến Châu Trạch cảm thấy rất khó chịu. Hắn muốn giết đám bác sĩ, y tá này là thật, nhưng cuối cùng hắn không giết… Trong đầu xẹt qua một hình ảnh:
Sau khi hắn và lão đạo rời khỏi.
Một người cầm dao găm hoặc dao thái lan gì đó, bước vào bệnh viện, mà đám bác sĩ, y tá lúc này đều trong trạng thái hôn mê.
Hắn ta từng bước đến gần, dùng dao găm cắt cổ hoặc là chọc bụng, khiến cho đám người vì mất máu quá nhiều mà chết tức tưởi.
Quỷ không giết người, người lại giết người.
Ta giết hay không là chuyện của ta, nhưng mi thừa dịp bọn ta đi lại tới vớt cú chót…
Châu Trạch có cảm giác bị chiếm tiện nghi cùng tính kế.
Rất không thoải mái.
- Đi thôi, xong việc rồi. - Châu Trạch nói.
Đã không phải do quỷ quấy phá, hắn dứt khoát né sang một bên.
- Tôi… Vậy tôi có cần đi tự thú nữa không?
- Xảy ra chuyện lớn như vậy, một số chuyện muốn giấu cũng giấu không được, dù cho ông không đi tự thú thì cái ngành công nghiệp đen kia cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng.
- Vậy thì tốt.
Lão đạo còn lo Châu Trạch khăng khăng muốn lão đi tự thú, làm chỉ điểm gì gì đó.
Rời khỏi bệnh viện đã là nửa đêm, ngược lại trên đường có không ít quán ăn khuya. Lão đạo đề nghị ăn chút gì, dù sao thì từ trưa đến giờ lão cũng chưa ăn gì.
Châu Trạch gật đầu đồng ý, hắn cảm thấy bước chân của mình có hơi phù phiếm. Hứa Thanh Lãng về quê, mấy ngày nay sự nghiệp ăn uống của hắn quả thật gian nan.
Bởi vì không mang theo nước ô mai, cho nên lão đạo ngồi bên kia ăn như gió cuốn, còn Châu Trạch bên này lại cực kỳ thống khổ, chẳng khác nào bà bầu ốm nghén, ăn một miếng, buồn nôn một trận.
Hơn nữa, đồ ăn khuya thường nhiều dầu, càng khiến Châu Trạch thêm gian khổ.
Thấ vậy, lão đạo quẹt miệng, đứng dậy, đi lên phía trước, lúc về cầm trong tay hai cái bánh bao nóng hổi.
- Lão bản, cậu vẫn nên ăn thanh đạm một chút, phía trước vừa vặn có shop 24h, tôi mua cho cậu hai cái bánh bao này.
Châu Trạch buông đũa xuống, nhận lấy bánh bao. Hắn nhất định phải ăn chút gì đó, nói gì thì nói, cổ thân thể này cũng cần phải có năng lượng, hắn không thể để nó vì thiếu chất mà sụp đổ được.
Cầm bánh bao trong tay, Châu Trạch có chút bất đắc dĩ lắc đầu:
- Bánh bao cũ rồi.
- Châc… - Lão đạo cũng bất đắc dĩ, nói. - Dù sao cũng đã là nửa đêm, muốn ăn đồ mới chỉ có thể đợi đến sáng.
Châu Trạch dùng móng tay chọc chọc vào màn thầu, bên ngoài mềm nhũn, bên trong lại có hơi cứng.
Vừa chuẩn bị xé một miếng cho vào miệng, đột nhiên, Châu Trạch sững người.
Hắn lật bánh bao sang một hướng khác, nhìn vị trí hắn vừa đâm móng tay vào.
Vứt cái bánh bao trong tay đi, Châu Trạch lập tức xông qua đường, chạy vào bệnh viện.
- Lão bản!
Lão đạo hô một tiếng, thấy Châu Trạch không để ý, lão đành phải móc tiền ra đặt lên bàn, quay sang hô “Ông chủ tính tiền”, sau đó đuổi theo lão bản nhà mình.
Hai người chạy vào bệnh viện, Châu Trạch đi thẳng đến phòng chứa xác, trùng hợp có một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, may mà hắn quay lưng về phía Châu Trạch, sau đó đi thẳng lên lầu.
Đợi bác sĩ kia rời khỏi, Châu Trạch cùng lão đạo mở cửa, bước vào phòng.
Hắn kéo ngăn tủ chứa xác nữ y tá ra.
- Lão bản, rốt cuộc là có chuyện gì? - Lão đạo thở hồng hộc hỏi.
- Không phải do dao găm. - Châu Trạch trầm giọng nói.
- Nếu không phải dao găm thì chắc là dao nhỏ, chỉ vì chuyện này mà cậu chạy đến đây? - Lão đạo thở dài.
Châu Trạch không đáp.
Mà yên lặng thúc móng tay trên ngón trỏ của mình dài ra.
Sau đó.
Đặt cái móng đen kịt kia vào vị trí vết thương của nữ y tá.
Từ miệng vết thương.
Đâm vào.
Vừa khít!
Không phải là dao găm.
Cũng không phải dao nhỏ.
Mà là móng tay.
Là móng tay.
Lão đạo há hốc mồm, thậm chí kinh ngạc đến mức không biết phải nói gì, chỉ có thể lắp bắp:
- Cương… Cương…
- Tôi nói sao cứ thấy vết thương này quen quen. - Châu Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía lão đạo, nói. - Kéo tên bảo vệ kia ra, chúng ta nghiệm chứng luôn thể.