Châu Trạch cùng lão đạo chạy đến tầng lầu phát ra tiếng thét chói tai kia. Bởi vì Châu Trạch đi đứng bất tiện, cho nên lúc họ đuổi đến, chỗ đó đã tụ tập không ít người, người nhà bệnh nhân ở gần đó đều chạy ra xem náo nhiệt, ba tầng trong, ba tầng ngoài.
Thậm chí, còn có một số người mặc đồ bệnh nhân, một tay cầm bình dịch một tay chống tường đi bà tám. Đây là minh chứng khắc sâu cho cái gọi là Sinh mệnh vô tận, tám chuyện không có điểm dừng.
Gần đó còn có mấy y tá đang trấn an một cô bé, cũng có người gọi điện thoại báo cho bảo vệ. Chắc là sẽ nhanh chóng có người chạy đến.
Bởi vì Châu Trạch mặc áo blouse trắng, cho nên hắn cùng lão đạo rất thoải mái gạt đám người ra, đi vào trong.
Trên mặt đất là một bãi nước mủ màu vàng nâu, còn có một cái trứng gà đã “rung rinh”. Người không biết còn tưởng có người chơi ác ném trứng gà vào phòng bệnh, chỉ có Châu Trạch biết rõ, thứ đồ này thật ra là mắt người.
- Lão bản, tên này cũng hóa thành vũng nước.
Lão đạo nói khẽ bên tai Châu Trạch.
Hắn nhíu mày, càng là thời điểm khẩn trương, lão đạo càng khinh suất. Có thể đây là một loại cơ chế tự bảo hộ bản thân, lúc mấu chốt, kìm lòng không đặng nói chút gì đó giúp mình thư giãn.
Ngay sau đó, Châu Trạch duỗi ngón trỏ ra, chọc vào vũng nước mủ trên mặt đất, quấy quấy.
Thấy một màn như vậy, lão đạo cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, duỗi ngón tay của mình ra, quấy quấy. Nói thật, thứ này trông rất buồn nôn, nhưng lão bản đã làm vậy, lão cũng chỉ có thể nhắm mắt đưa chân.
Không thể không nói, lão đạo là một người rất có tố chất “hùa”, dù là đi theo tiền lão bản hay lão bản đương nhiệm, lão đều phát huy khả năng học tập cường đại.
Lập tức, lão đạo hận không thể ói hết bữa khuya, Châu Trạch vậy mà giơ ngón giữa lên, mút, sau đó rơi vào trầm tư, như là đang phân biệt thành phần trong này.
Đồng thời.
Còn tắc lưỡi.
Liều vậy luôn?
Mùi vị thế nào.?
Lão đạo do dự một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn, nội tâm chống đối liên tục, nhưng cuối cùng…
Lão cũng giơ ngón tay vừa quấy nước mủ cho vào miệng, nếm thử. Thứ mùi kia xông thẳng lên não, vừa chạm đầu lưỡi liền bạo phát, so với uống rượu mạnh còn cay hơn.
Thậm chí, còn có hương vị của hải sản “năm đó”, một loại hương vị mà con trai đảm bảo biết, một phần con gái cũng biết.
Lão đạo xanh mặt, nhưng liếc nhìn thần sắc lão bản nhà mình vẫn như thường, tiếp tục trầm tư, giờ khắc này, trong lòng lão đạo không hiểu sao lại sinh ra cảm xúc ngưỡng mộ vô bờ bến đối với Châu Trạch, tựa như nhìn thấy thái sơn cao vời vợi.
Mùi vị kia mà cũng chịu được, thật không phải người.
Châu Trạch nghiêng đầu, trông thấy lão đạo một bộ “mới bị thông” xong, lại liếc mắt nhìn nước mủ dính trên đầu ngón tay lão, có chút kinh ngạc, hỏi:
- Ông đang làm gì vậy?
Lão đạo vỗ vỗ ngực mình, bi tráng nói:
- Thần Nông nếm bách thảo, chuyện lão bản có thể làm, bần đạo tự nhiên cũng có thể làm.
Châu Trạch gật đầu, nở nụ cười.
Lão đạo có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cứ như thời khắc này bản thân đã được lão bản thừa nhận, giống như Bồ Đề lão tổ gõ ba cái lên ót Tôn Ngộ Không vậy đó.
- Tôi dùng ngón trỏ quấy, bỏ vào miệng là ngón giữa.
Châu Trạch giơ ngón tay mình lên, tiếp tục nói:
- Vừa nãy ăn khuya, răng bị dính hẹ, cho nên khựi ra thôi. Đầu óc có bệnh mới đi nếm thử thứ ghê tởm kia, muốn bị ngược à?
- … - Lão đạo.
Lão đạo còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng dạ dày đã bắt đầu co rút lại… Đẩy đám người ra, phóng thẳng vào phòng vệ sinh, nôn lấy nôn để.
Châu Trạch lẳng lặng sờ cằm, cô bé bị kinh hãi kia vẫn còn ngồi trong phòng bệnh, đám y tá đứng bên cạnh an ủi. Châu Trạch không bước qua hỏi tình trạng của cô bé, dù sao thì một màn trải nghiệm trước đó ở phòng chứa xác cũng đủ để hắn biết chuyện gì đã xảy ra.
Chỉ có điều, mưa bụi đối với hắn lại chẳng khác gì bão tố với người thường.
Thi thể bỗng nhiên ngồi dậy.
Vết thương chí mạng đến từ móng tay vô cùng sắc bén.
Kết cục, thi thể hóa thành nước mủ.
Tất cả mọi thứ đều thuyết minh hung thủ không phải là người bình thường, mà là ma quỷ ẩn trong bóng tối. Thậm chí, từ khi Châu Trạch trở thành quỷ sai đến nay, còn chưa gặp qua đối thủ có thủ đoạn phong phú và thần bí như vậy.
Vật kia… Hiển nhiên không phải là lệ quỷ thông thường.
Đứng dậy, bước ra hành lang, Châu Trạch lấy điện thoại gọi cho Đường Thi.
- Alo. - Giọng Đường Thi vẫn lãnh đạm trước sau như một.
- Giúp tôi một việc, ở đây hình như xuất hiện một… Một con cương thi hoang dại.
- Anh có thể đi tìm cây.
Ý ở ngoài lời là cô không rảnh, cô chẳng muốn quản.
- Vậy thì giúp tôi gọi Bạch Oanh Oanh, bảo cô ấy đến bệnh viện một chuyến.
- Không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, Châu Trạch lần nữa có cảm giác dưỡng Đường Thi phải chăng là một quyết định sai lầm, người đàn bà này so với bình hoa còn bình hoa hơn.
Vẫn là Oanh Oanh nhà mình tốt.
Đều là phụ nữ, cũng không phải người sống, sao lại chênh lệch lớn như vậy nhỉ?
Lão đạo nôn đến nôn cả nước chua, từ phòng vệ sinh đi ra, bước đến bên cạnh Châu Trạch, có chút oán trách hỏi:
- Thứ kia đã giết người sao còn muốn làm vậy?
- Hắn cố ý. - Châu Trạch nói.
- Người bị hắn giết sẽ biến thành cương thi? Chậc, cái này y hệt như Cương thị tiên sinh của Hồng Kông thập tiên 80 à? Bị cương thi căn cũng sẽ biến thành cương thi.
Nói xong, lão đạo liếc mắt nhìn Châu Trạch, có chút kích động.
- Nhìn cái gì?
- Chậc, lão bản, có một thỉnh cầu nho nhỏ, có phải tất cả cương thi đều giống như Bạch Oanh Oanh?
- Nói thẳng mục đích, đừng có lòng vòng.
- Ặc, khụ khụ… Ý của bần đạo là… Cậu xem… Lão bản, bần đạo cũng lớn tuổi rồi, nói không chừng có ngày hai chân đạp một cái liền nương nhờ nơi Tây phương cực lạc.
- Ông là đạo sĩ, không phải hòa thượng.
- Chậc, ý chính là hai chân đạo một cái, vũ hóa phi thăng, những lão đạo lo lắng, nếu tôi đi rồi ai sẽ chăm sóc cho cậu.
- … - Châu Trạch.
Cho nên, lão bản, nếu như đến ngày đó, cậu có thể căn cho tôi một phát hay không?
- Tôi sợ bẩn.
- … - Lão đạo.
Còn vui vẻ làm bạn được không hả?
- Không có khoa trương như ông nghĩ đâu, bị cương thi cắn liền biến thành cương thi? Không tin ông cứ bảo Bạch Oanh Oanh cắn cho một cái liền biết, ngoại trừ trúng thi độc khiến ông chết thẳng cẳng ra, tôi cam đoan không còn hiệu quả nào khác.
- Về phần biến thành cương thi, còn không bằng tự mình chọn cái đại hung huyệt mà mai táng, có lẽ trăm năm sau, ông cũng có thể nhảy tưng tưng ra. Bất quá, ông lúc đó thật ra không có liên quan gì đến ông hiện tại, là một sinh mệnh mới hoàn toàn.
- Trong phim đều là gạt người?
- Ông nói thử xem?
Lão đạo có hơi chán nản, lão vốn tưởng có thể tìm được phương pháp sống lâu hơn một chút, ai ngờ kết quả lại như vậy, nhưng lão vẫn chưa từ bỏ ý định.
- Vậy hai người kia thì sao?
- Kết cục thế nào? - Châu Trạch hỏi. - Trực tiếp vỡ ra, xương cốt nội tạng hóa thành nước mủ.
- Vì sao?
- Bởi vì bọn họ bị xem như chất dinh dưỡng để tên kia hấp thu, chứ không phải biến thành cương thi. Lui một vạn bước mà nói, loại cương thi này, ông muốn làm không?
- Vậy hắn ta còn có thể tiếp tục giết người? - Lão đạo lo lắng nói.
- Nếu như hắn còn chưa no bụng. - Châu Trạch mím môi. - Đương nhiên, dù cho có nó thì cũng sẽ đói bụng tiếp.
Châu Trạch chợt nghĩ ra cái gì đó, liền nói với lão đạo:
- Tìm cách giúp tôi tra thử mấy cái thi thể còn lại rốt cục thế nào rồi, có phải đều xuất hiện tình huống tương tự…
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, Châu Trạch liếc nhìn màn hình, phát hiện là Vương Kha gọi đến.
Từ lần “ăn thịt” trước, Châu Trạch không còn liên hệ với Vương Kha nữa, mà hắn cũng đã đáp ứng sẽ không liên hệ với Châu Trạch.
- Alo? - Châu Trạch vẫn nhận điện thoại.
- Thật xin lỗi, tôi nuốt lời, nhưng tôi cảm thấy chuyện này cậu sẽ hứng thú. - Giọng Vương Kha vang lên ở đầu dây bên kia.
- Nói.
- Vụ cái bệnh viện nhỏ tử vong hàng loạt, cậu có nghe không?
Châu Trạch quay đầu nhìn bãi nước mủ phía sau, nói:
- Vừa nghe xong.
- Tôi là cố vấn cục cảnh sát, thương hỗ trợ phân tích tâm lý tội phạm, chuyện lần này rất nghiêm trọng, tôi cũng được mời đến. Căn cứ theo những tình tiết sẵn có, tôi đã phác họa chân dung hung phạm cùng với một số đặc điểm đặc thù, ha ha, cậu có muốn nhìn thử không?
- Được.
- Tính tong…
Wechat vang lên âm thanh nhắc nhở.
Châu Trạch thu nhỏ cuộc gọi, mở wechat.
Đó là một bức phác họa rất qua loa, nhưng nhân vật trong đó lại khiến đồng tử Châu Trạch lập tức co lại.
- Anh muốn đùa cái gì? - Châu Trạch hỏi.
- Ha ha, tôi không tin là cậu, nhưng căn cứ theo những gì tôi biết cùng manh mối để lại tại hiện trường, thì người được phác họa rất giống cậu nha. Thế nào, chuyện lần này không xem là tôi nhờ cậu, tôi chỉ hỏi cậu, có hứng thú hay không?
- Hứng thú cái gì?
- Ở chỗ tôi có thể lấy được tất cả tư liệu về vụ án. - Đầu dây bên kia, Vương Kha vuốt vuốt mi tâm, có chút mệt mỏi. - Tuy rất không muốn thừa nhận, cũng biết là có chút bất đắc dĩ, nhưng phải nói là tôi thật sự cảm thấy, chuyện lần này… Hung thủ có thể không phải người.
- Anh đang ở đồn à?
- Không, tôi ở nhà, cậu có thể đến nhà tôi, hồ sơ và tư liệu mới nhất đều nằm ở đây. - Vương Kha ngừng một chút, nói. - Mặt khác, tôi có nấu canh thịt ăn khuya, cậu có thể đến ăn cùng.
Vương Kha nói một hơi đủ thứ cong cong vẹo vẹo, nhưng lại chỉ nhận lại một câu thờ ơ từ Châu Trạch:
- Tôi sẽ đến.
Nói xong, hắn lập tức cúp điện thoại, đầu dây bên kia, Vương Kha vội la lên:
- Đừng vội cúp.
- Còn chuyện gì nữa?
- Ừm, trước kia không có cơ hội nói, dù sao thì mấy lời này cũng không tốt, chẳng khác nào mắng chửi người ta.
- Nhưng lần này, khó có được cơ hội, đây là lần đầu tiên tôi nói với người khác mấy câu này…