Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Vương Kha vẫn đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách như trước chợt ngẩng đầu lên, chỉnh sửa quần áo của mình một chút sau đó đi tới trước cửa, anh ta nhìn thoáng qua thiết bị hiển thị, cameras bên ngoài quay được hình một ông lão còng lưng.
Ông lão cúi đầu, không thấy rõ hình dáng.
Vương Kha không định mở cửa.
Nhưng chỉ nghe "ken két" một tiếng.
Cửa được mở ra.
Vương Kha lui về sau một bước, ông lão xuất hiện ở cửa.
Nơi cửa còn truyền đến một trận âm phong, nhiệt độ bốn phía cũng đang chậm rãi hạ thấp xuống.
"Bẹp" một tiếng.
Túi nhựa ông lão xách theo trong tay rơi xuống, mấy thứ đồ bên trong túi nhựa rớt tung ra, là một ít dưa chua còn có một ít hành tây, gừng, tỏi,… các loại nguyên liệu nấu ăn.
- Đợi lát nữa lại nấu cơm ăn.
Giọng nói của ông lão có vẻ rất mềm mại, thế nhưng không phải là loại mềm mại như giọng nói của mấy cô gái nhỏ, càng giống với giọng nói được tạo thành do trong cổ họng được tích quá nhiều nước.
Vương Kha hít sâu một hơi, lúc này, anh ta thậm chí còn bình tĩnh đến mức có thời gian tháo mắt kiếng xuống, xoa xoa, sau đó lại đeo lên lại, nói:
- Tuy rằng tôi biết xác suất tôi có thể thuyết phục được ông không lớn, nhưng dù sao cũng phải thử một chút, tôi và bệnh viện kia thực sự không có một chút quan hệ gì cả.
- Ah.
Ông lão lên tiếng, sau đó ngẩng đầu, vào lúc này da của ông ta bắt đầu nhíu lại, lúc trước chỉ là làn da có chút đốm mồi, mà bây giờ lại triệt để hóa thành làn da khô đét.
Thô ráp, khô nứt, ngay cả viền mắt cũng theo sự thay đổi đó mà lõm xuống, trong đôi mắt trống rỗng phảng phất như có một ngọn lửa màu xanh biếc đang bùng cháy.
- Ai quan tâm đây.
Ông lão tiến về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa mình và Vương Kha.
- Người khác không chú ý tới mệnh của loại người ti tiện như chúng tôi, tại sao tôi phải quan tâm tới mạng của người khác chứ?
Nhìn ông lão đang từng bước từng bước rút ngắn khoảng cách với mình, Vương Kha thở dài một hơi:
- Tôi tự cho rằng bản thân mình vẫn là một người tốt, mà tôi cũng rất đồng tình với những gì ông đã gặp phải. Tuy rằng tôi không biết rốt cục ông đã gặp phải chuyện gì...
- Rầm!
Mấy lời vô ích của Vương Kha còn chưa nói hết, cả người anh ta đã bị ném bay trên mặt đất, lực tay của ông lão rất lớn, lớn đến mức một người đàn ông trưởng thành như Vương Kha ở trước mặt ông ta lại không khác gì một con gà tể.
Một ném này thực sự không nhẹ, cánh tay trái của Vương Kha trực tiếp bị gãy xương, xương sườn ở ngực cũng không biết đã bị gãy bao nhiêu cái.
- Thật xấu hổ, tôi không phải cảnh sát, tôi làm việc cũng không cần phải nói tới chứng cứ.
Ông lão ngồi chồm hổm xuống bên cạnh Vương Kha.
- Nói chung, người trong tấm hình kia đều là người có quan hệ với bệnh viện, mà những người có quan hệ với bệnh viện đều phải chết."
Nói xong, ông lão đưa tay vỗ vỗ lên mặt Vương Kha, bàn tay của ông lão thiếu mất mấy ngón, mà nơi ngón tay bị gãy lìa còn có nước mủ màu xanh biếc không ngừng chảy ra, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy chán ghét.
Vương Kha thở dài một hơi nhẹ nhõm, chịu đựng cảm giác đau đớn kịch liệt, anh ta tựa hồ như đã hơi nhận mệnh.
Mà vào đúng lúc này, đột nhiên ông lão ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu bậc thang, vợ của Vương Kha đang đứng ở nơi đó ngơ ngác nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra ở bên dưới. Cô ta đã đổi lại áo ngủ, hiện tại trên người cô ta là một bộ đồ thể thao, có vẻ như cô ta đang định ra ngoài chạy thể dục buổi sáng.
- Trở về ngoan ngoãn ngủ đi, tôi không giết phụ nữ.
Ông lão cười gằn một tiếng, đứng lên đưa tay kéo mắt cá chân của Vương Kha. Ông ta đi ở phía trước, Vương Kha bị kéo theo ở phía sau, hai người cùng nhau tiến vào phòng bếp.
Vợ của Vương Kha từ trên lầu đi xuống, cô ta đứng ở cửa phòng bếp.
Ông lão cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa, dường như ông ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đối ứng, ông ta còn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát, thế nhưng cô ta không làm như vậy.
Sau đó ông ta lại cho rằng người phụ nữ này sẽ cầm thứ đồ gì đó đến liều mạng với mình để cứu chồng cô ta, thế nhưng cô ta cũng không làm như vậy.
Thậm chí, ông lão còn cảm thấy có thể người phụ nữ này sẽ thét chói tai, khóc lóc, cầu xin, chạy trốn… cho dù cô ta có hành động gì ông ta cũng có thể lý giải, thế nhưng phản ứng kế tiếp của người phụ nữ lại khiến người nghẹn họng nhìn trân trối.
Người phụ nữ ấy đứng ở cửa phòng bếp một lát, ngay sau đó lại xoay người mang các loại nguyên liệu như dưa chua, gừng… ông lão mang tới vào bếp, chủ động lấy ra đủ loại gia vị từ trong ngăn kéo nhỏ của phòng bếp, đồng thời bắt đầu giúp ông lão tẩy rửa nồi chén.
Vương Kha đang nằm dưới đất thấy một màn như vậy lập tức đưa tay xoa xoa mặt mình, hơi bất đắc dĩ nói:
- Vợ à, em lại mắc bệnh rồi.
Ông lão bị hành động của người phụ nữ này làm cho suy nghĩ không thông, nhưng nếu đã không suy nghĩ được thì chẳng cần phải nghĩ thêm làm quái gì nữa, ông lão nhấc Vương Kha tới, ép cổ của anh ta vào chậu rửa chén, mở vòi hoa sen bắt đầu dùng nước lạnh rửa sạch.
Người phụ nữ ở bên cạnh đang cầm đao, không chém ông lão mà bắt đầu giúp ông lão cắt tỏi cắt hành tây, tốc độ rất nhanh, bày rõ trình độ trù nghệ của mình; đồng thời còn nhân tiện đưa tay mở van bình ga, đổ dầu mỡ vào nồi sau đó bật bếp lên.
Ông lão mang đến nhiều nguyên liệu phối đồ ăn như vậy là vì mục đích gì, kỳ thực đã quá rõ ràng, mà dường như người phụ nữ kia đang làm trợ thủ giúp ông lão một tay.
Trong phòng bếp rất hòa hài, mỗi người một công việc, tất cả mọi người đều đang nỗ lực hết sức chuẩn bị nấu một món ăn thật ngon.
Vương Kha cũng không phản kháng nữa, anh ta biết bản thân mình không thể phản kháng được.
Ông lão đưa tay nắm lấy tóc của Vương Kha, nhấc đầu của anh ta lên, ngay sau đó ông lão lại dùng móng tay của mình không ngừng dạo chơi trên da mặt của Vương Kha.
Giống hệt như một vị khách đang đi mua thịt ở siêu thị, đang chọn xem rốt cuộc nên mua bộ phận nào thì thịt ngon hơn.
- Xào trước, sau đó lại lấy xương nấu một chén canh, chắc sẽ rất ngon đây.
Vợ của Vương Kha đang đứng bên cạnh nói với ông lão, cô ta nói rất chân thành, giống như kiểu cô ta đã nghĩ sâu tính kỹ mới nói ra mấy lời đó, đồng thời khi nói cô ta còn nuốt một ngụm nước miếng, dường như người đang đói bụng.
Có vẻ ông lão đã dần quen thuộc với chuyện vợ của người bị hại cứ luôn miệng gầm gầm gừ gừ bên tai, không ngờ lại thực sự suy tư một chút, cuối cùng đồng ý với ý kiến của vợ Vương Kha.
Ông lão chuẩn bị dùng móng tay cắt thịt, nhưng vợ của Vương Kha lại chủ động đưa dao phay tới, ra hiệu cho ông lão dùng dao phay.
Cô ta chỉ chỉ móng tay của ông lão, nói:
- Bẩn, không vệ sinh.
Chỉ cần là bà chủ gia đình có kinh nghiệm nội trợ phong phú sẽ biết, độ tinh khiết của nguyên liệu nấu ăn sẽ quyết định độ ngon hay dở của món ăn, vì thế người càng cẩn thận cùng nghiêm túc trong khâu chế biến nguyên liệu nấu ăn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng đến vị của nguyên liệu nấu ăn, đây là người vừa có trách nhiệm đối với bản thân đồng thời cũng có trách nhiệm đối với người nhà của mình.
Mà ông lão đã thành thi mị lại liên tiếp "ăn" hơn mười người trong bệnh viện để bổ sung cho bản thân mình, cũng có thể coi là người dày dặn kinh nghiệm.
Ông ta biết rõ hình thể của những người có giới tính tuổi tác cùng với hoàn cảnh làm việc khác nhau, thường sẽ quyết định khẩu vị của thức ăn khác nhau, ông lão nhìn trúng Vương Kha, trên người tên này nhiều thịt nạc, mà bản thân anh ta cũng gần tới độ tuổi trung niên, trên người không phải đầy mỡ, xương cốt phát dục kiện toàn, rất thích hợp để nấu ăn.