Từ lâu rồi Châu Trạch chưa thấy Bạch Oanh Oanh đánh trận nào, kỳ thực công việc hằng ngày của Bạch Oanh Oanh chính là quét tước vệ sinh làm nhân viên mậu dịch sau đó ăn gà và ngủ cùng mình.
Nhưng Châu Trạch vẫn chưa quên tình cảnh khi mình và Hứa Thanh Lãng đường đường chính chính đối mặt với Bạch Oanh Oanh khi cô ấy tỉnh dậy lần đầu tiên.
Vì sao Bạch Oanh Oanh lại biết điều như vậy?
Là vì đã từng bị móng tay của mình đâm xuyên sao?
Nhưng dù là vì lý do gì đi nữa cũng không có nghĩa là cô ấy thực sự biến thành một con chim cút nhỏ, cũng tỷ như lần trước Châu Trạch nhìn thấy Bạch Oanh Oanh chơi game, bản chất của cô ấy vốn không phải một cô em yếu đuối.
Nói cho cùng cương thi vẫn là cương thi, vào một số khoảnh khắc ước số hung hãn trong lòng cô ấy hẳn sẽ không bị ma diệt, cũng giống như Châu Trạch sau khi anh “uống rượu mất trí” thật sự không nhớ bản thân đã làm những chuyện gì, mà thực ra chính bản thân anh cũng đã không còn ý thức.
Nếu như cương thi thực sự có thể trở nên ngoan ngoãn như một đứa bé, đoán chừng trước khi Bạch phu nhân tới địa ngục đã không cố ý dặn dò Châu Trạch đợi tới tiết y hàn kế tiếp lại dùng trúc thiêu cháy thân thể của chính mình.
Ông lão kia chính là "thi mị" trong miệng tiểu loli, mặc dù Châu Trạch không biết từ này có ý gì, thế nhưng anh có thể suy tính được đại khái, hẳn là nó còn chưa mạnh mẽ như một cương thi chính quy.
Chí ít Bạch Oanh Oanh không vì xách một túi nilon mà gãy mất một ngón tay, cũng sẽ không bốc lên nước chua khắp từ đầu xuống chân như vậy, nếu như Bạch Oanh Oanh mà biến thành như vậy, đoán chừng Châu Trạch tình nguyện ngủ trong tủ lạnh tiếp cũng sẽ không để cô ấy ngủ cùng.
Thậm chí đợi khi tiết hàn y tới, Châu Trạch còn sẽ không chút do dự mà thiêu cháy Bạch Oanh Oanh tế trời.
Cho nên có thể nói đây thật sự là một xã hội chỉ nhìn mặt, rất nhiều người sau khi bị thua khi so đấu giá trị nhan sắc sẽ thốt lên một câu:
- Nội tâm mới là quan trọng nhất.
Nhưng trên thực tế, cho dù là ngươi chết thì việc trang điểm tử thi cũng là chuyện vô cùng quan trọng.
- Rầm! Rầm! Rầm!
Trong phòng bếp truyền đến vô số tiếng vang.
Sàn nhà bị đánh tới nứt ra.
Tường bị đánh tới lún sâu vào.
Hai thi thể quyết đấu có thể phát ra lực lượng lớn vô cùng, đương nhiên cũng sẽ tạo thành động tĩnh không nhỏ. Nhưng có thể nhìn ra được, Bạch Oanh Oanh đang chiếm hết thượng phong, thậm chí vẫn còn dư lực.
Hơn nữa, lúc trước ông lão kia đã bị tiểu loli đánh bị thương nặng một lần.
Rầm!
Một tiếng vang thật lớn, Bạch Oanh Oanh trực tiếp đánh ông lão kia nằm bẹp dưới đất, trong lúc nhất thời nước mũ vẩy đầy ra sàn nhà.
Thân thể của ông lão đã sứt mẻ tới không chịu nổi, giống hệt như mấy bộ xương thủy binh thường xuất hiện trong phim hoạt hình “cướp biển vùng Caribean”, trên người chỉ còn lại mấy lạng thịt điểm xuyết lấy lệ mà thôi.
- Bốp bốp bốp đùng đùng! ! ! !
Lão đạo nãy giờ vẫn đang ở ngoài cửa xem chừng cũng đã đi đến, vỗ tay hoan hô chúc mừng Bạch Oanh Oanh, miệng còn đang hô to Oanh Oanh mập nhất.
- Cát toa... ...
Bạch Oanh Oanh kéo lê thân thể của ông lão kia từ trong phòng bếp đi ra, thân thể lão trượt trên gạch men để lại mấy vết tích màu xanh biếc.
Nhưng ông ta còn chưa chết, thực sự chưa chết.
Không nói tới những thứ khác, chỉ xét về sinh mệnh lực của ông ta đã đủ thấy khủng bố lắm rồi.
Mà Bạch Oanh Oanh lại chỉ giống như một con chó sữa nhỏ đáng yêu.
Châu Trạch ra lệnh một tiếng.
Cô ấy lập tức xông ra ngoài, hạ gục con mồi sau đó lại kéo con mồi đi tới trước mặt Châu Trạch, dâng lên.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống trước mặt ông lão, anh nhìn ông lão mà ông lão cũng đang nhìn anh.
- Cậu... cậu cũng là quỷ sai... ...
Châu Trạch gật đầu.
- Quỷ sai mắt bị mù... ...
Lão đầu nhổ một ngụm nước miếng vào người Châu Trạch, nếu không phải dưới cằm ông ta không có da thịt có lẽ giờ phút này đã có hai cục đờm bắn ra.
- Tôi vẫn cảm thấy tò mò một việc, ngày đó khi tôi ở bệnh viện có phải ông cũng đang ở bệnh viện nhìn tôi không?
- Tôi không ở đó. - Lão đầu trả lời - Cho nên... người trong bệnh viện... đã bị cậu... làm cho hôn mê?
Châu Trạch không trả lời.
- Những người đó... đều là cặn bã... - Lão đầu lập lại.
- Ừm. - Châu Trạch biểu thị đồng ý.
- Cặn bã nên bị giết, nên bị ăn! - Lão đầu quật cường nói tiếp. - Ông trời không thể giết chết bọn họ thì... để lại cho tôi... để tôi tới thanh lý bọn họ... thanh lý bọn họ.
- Vậy còn anh ta thì sao? - Châu Trạch chỉ chỉ Vương Kha đang hôn mê nằm bên cạnh.
Lão đầu do dự một chút, sau khi bị Bạch Oanh Oanh đánh một trận no đòn, tâm tình phẫn nộ của ông ta cũng đã tiêu giảm rất nhiều.
Cho nên, khi tâm tình của ngươi không tốt thì có thể tới phòng bida hay vũ trường, đi tới chỗ một đám người đang tụ tập, cũng có thể tới chỗ mấy người có hình xăm hay mấy người trông có vẻ lưu manh côn đồ mà hỉ mũi, ngay sau đó tâm tình của ngươi sẽ thư sướng ngay thôi.
- Tôi không biết... - Lão đầu trả lời.
Dưới tình huống như vậy mà Vương Kha còn có thể rất thản nhiên giải thích, khi bản thân phải đối mặt với sự uy hiếp tới tính mạng vẫn có thể bình tĩnh giải thích thay cho bản thân mình, trên thực tế, đây đã có thể nói rõ một vấn đề.
Hoặc là thằng này đã sớm không để ý tới sinh tử, căn bản là không sợ chết, hoặc là chính anh ta vốn không thẹn với lương tâm, chết cũng có thể nhưng tuyệt đối không thể chụp mũ phân thối đó lên đầu anh ta được.
- Nhưng ông vẫn có ý định giết chết anh ta, sau đó luộc anh ta lên rồi ăn thịt, có phải ông đã ăn thịt người tới nghiện rồi không? - Châu Trạch cười nói.
Lão đầu không thể nói được nữa.
- Ông nói ông trời không để ông được chết, không biết vì nguyên nhân gì lại khiến ông biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại? Là do thiên tướng giáng lâm làm ra sao?
- Tôi cũng thừa nhận, ngay cả tôi cũng muốn khiến đám người trong bệnh viện kia sớm ngày xuống địa ngục báo danh tính.
- Nhưng cuối cùng ông đã dưỡng thành quán tính, dần dần ông đã không còn phân biệt được đúng sai khi giết người, bởi vì ông đã si mê loại cảm giác này.
- Tôi từng nghe nói một câu chuyện về một kiểm sát trưởng ở nước ngoài, mấy năm đầu mới vào nghề ông ta đã bắt được mấy tên tham quan vi phạm pháp luật, danh tiếng vang xa, thế nhưng sau đó vì có thể tiếp tục duy trì cảm giác này, ông ta đã dùng thủ đoạn trái pháp luật thậm chí là cố ý vu oan hãm hại cho một số quan lớn từ đó khiến thanh danh của mình càng thêm vang dội. Kể ra ông ta cũng giống như ông."
Châu Trạch đưa tay vỗ nhè nhẹ một cái trên mặt lão đầu, sau đó lại có chút hối hận vì hành động của chính mình, lập tức đưa tay xoa xoa vào ống quần của lão đạo.
- ... ... - Lão đạo.
- Khi ông nhìn chằm chằm vào đáy vực thì vực sâu cũng đang nhìn ông chằm chằm, chỉ có điều chính ông còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Châu Trạch chậm rãi đứng lên:
- Tốt rồi, nói nhiều như vậy hẳn chính ông cũng đã nghe tới mệt mỏi, ông cũng nên sớm lên đường một chút đi.
- Tôi không phục... ... Tôi và người nhà của tôi... ... đã vô cùng cực khổ... cũng đã bị hãm hại... Vì sao không ai... không ai để ý tới... tôi và người nhà của tôi... ...
Châu Trạch làm ra thủ thế cắt đứt, lắc đầu.
- Tôi có thể đoán được hẳn chuyện xưa của ông rất đáng thương cảm, cũng rất bi thảm, khẳng định ông đã từng chịu đựng sự tàn hại của bệnh viện kia, khẳng định sau khi ông kể chuyện của mình ra sẽ khiến người nghe cảm thấy rất bi thương.
- Nhưng cho dù là đau thương bi đát tới cỡ nào cũng không thể trở thành lý do khiến ông tàn bạo như vậy. Bởi vì thế giới này còn rất nhiều người đáng thương hơn ông, cũng đã có nhiều người phải chịu đựng khổ cực hơn ông.
- Thế nhưng đa số người lựa chọn cố gắng đương đầu với khổ cực, dùng tư thái tích cực để đối mặt với cuộc sống mới.
- Cho dù có người vì đau khổ mà cam chịu cũng chỉ là chuyện của bản thân người đó, người đó không có quyền đi tổn thương người khác, chỉ có thể một mình thừa nhận bi thương mà thôi.
- Cho nên, ông cho rằng ông có điểm gì đặc thù hơn người? Đây không phải là lý do, mãi mãi cũng không phải là lý do.
Lão đầu nghe vậy, im lặng không nói.
- Cho nên thứ mà tôi ghét nhất chính là tiết mục phóng viên đi tìm hiểu nguyên nhân tên tội phạm giết người, trong tiết mục đó bọn tội phạm luôn luôn sám hối, luôn luôn lên án trước đây cuộc sống của bản thân mình đã bi thảm biết bao nhiêu, bản thân mình đáng thương tới cỡ nào.
- Thậm chí bên phía nhà tù cùng đám phóng viên còn liên hệ với người nhà của người bị hại, để bọn họ tha thứ cho tên tội phạm, để tên tội phạm có thể tiếp nhận cải tạo tốt hơn sau đó một lần nữa quay lại làm người.
- Tốt đẹp tới dường nào?
- Cảm động tới cỡ nào?
- Thậm chí ngay cả quyền được “hận” của gia thuộc người bị hại mà đám người ấy còn nhẫn tâm cướp đoạt đi.
- Nhưng tiếc là những chương trình như thế lại rất hot, dù sao thì số người thích đứng ở điểm cao của đạo đức để phán xét người khác cũng có rất nhiều.
Sau khi lầm bầm lầu bầu một phen, Châu Trạch lại nhìn lão đạo:
- Tôi nói nhiều như vậy là vì muốn lấy được nhiều tiền đấy, hiện tại nhà tang lễ cao cấp một chút đều có dịch vụ khiến tâm lý của gia thuộc được yên ổn, mà tôi nói nhiều như vậy cũng có thể coi là phục vụ kèm theo, chờ sau khi ông xuống dưới nhớ để lại nhiều tiền giấy một chút, hiểu không?
Ông lão chậm rãi nhắm hai mắt, thở dài một hơi.
- Hẳn là ông còn có linh hồn đúng không? Hoặc là mấy thứ đồ như ý thức chẳng hạn, dù sao ông cũng không phải cương thi hàng thật giá thật. Hiện tại mau chóng thoát ra khỏi cơ thể đi, tôi đưa ông vào địa ngục.
Lão đầu buông hai tay xuống, xem bộ dáng đoán chừng là đã nhận mệnh, về phần rốt cuộc ông ta đã được khai mở tâm trí hay chưa thì Châu Trạch không rõ ràng lắm, cũng không để ý.
Vậy mà.
Ngay sau đó.
Thân thể của ông lão ấy bỗng nhiên nhổ ra, không ngờ chiếc cổ gần như đã gãy lìa kia lại có thể nhấc lên hiện ra hai cái răng nanh, muốn nhào tới cắn Châu Trạch!
- Phốc!
Châu Trạch không nhúc nhích nhưng móng tay của anh trực tiếp đâm vào thân thể của ông lão, khí đen chung quanh móng tay bắt đầu điên cuồng tàn sát bừa bãi trong cơ thể của ông lão, đây thật sự là cực hình đã vượt xa ý nghĩa của hai chữ cực hình, thậm chí còn nặng hơn cả đả kích thân thể mà Bạch Oanh Oanh đã gây ra cho ông lão lúc trước.
Ông lão há miệng còn chưa cắn trúng Châu Trạch đã trực tiếp kêu rên, ông ta rất thống khổ, thống khổ vạn phần, đang không ngừng khẩn cầu, khẩn cầu Châu Trạch rút móng tay ra.
Nhưng Châu Trạch không động, bình tĩnh nhìn ông lão thống khổ vạn phần ở trước mặt mình.
Rất hiển nhiên, lúc trước Châu Trạch nói nhảm lâu như vậy cũng khuyên răn tâm lý lâu như vậy, nhưng vẫn không có tác dụng quái gì.
Chỉ thế cũng đã đủ thấy được, mấy chương trình tìm hiểu nghiên cứu nội tâm đáng thương hay ánh sáng le lói trong lòng mấy tên tội phạm giết người đều không có tác dụng cái chim gì, rất nhiều người đều có xung động đều có hận thù, nhưng người bình thường sẽ không dùng danh nghĩa xung động cùng tức giận để giết hại người vô tội, một khi làm như vậy bọn họ đã không phải là người nữa rồi, mà là súc sinh.
- Thật ra, tôi cũng không ghét ông như trong tưởng tượng của tôi. - Châu Trạch lạnh nhạt nói. - Nhưng ông đã không thể khống chế nổi bản thân mình, cuối cùng ông không phải là kỵ sĩ tiêu diệt ác ma, thậm chí ông còn biến thành một ác ma chờ đợi kỵ sĩ đi truy sát.
Dưới sự bức bách của móng tay Châu Trạch, một chùm sáng đen phiêu tán xuất hiện từ trong cơ thể ông lão.
Châu Trạch mở cửa địa ngục ra.
Duỗi nắm lấy đoàn sáng kia ném vào.
Châu Trạch không đánh tan linh hồn của ông lão mà chỉ đưa ông ta xuống địa ngục, để lại cho ông ta một cơ hội, cũng không phải vì anh luyến tiếc một chút doanh thu này, mà là vì khi anh ở bệnh viện đã từng nảy sinh suy nghĩ mượn đao giết người, sống chết mặc bây.
Chẳng qua Châu Trạch vẫn theo thói quen vươn tay, lấy cuốn sách nhỏ của mình ra, ngay sau đó hai mắt Châu Trạch trợn trừng!
Mẹ nó!
Đơn công trạng hiển ra: 50%!
Nói cách khác, đơn công trạng của ông lão này còn vượt xa tổng số công trạng mình thu hoạch được từ số quỷ mình đã tống xuống âm phủ trước đó!
Châu Trạch có chút hối hận, sớm biết như vậy anh đã không vội tống ông ta xuống như thế, ít nhất cũng phải hỏi xem ông ta có người đồng đạo nào không, mà liệu người đồng đạo của ông ta có ẩn thân trong chốn đô thị này không...
Tiểu loli đang ở bên cạnh vẫn quỳ rạp dưới đất như trước, nhìn thấy Châu Trạch lấy ra một cuốn sách nhỏ, trên mặt cô bé lộ ra vẻ kinh ngạc.
Sự khiếp sợ của cô ấy không phải chỉ vì bản thân cuốn sách nhỏ này, mà còn là vì thứ đại biểu cho cuốn sách nhỏ ấy!
Cô bé bỗng nhiên nhớ lời thì thầm của người phụ nữ không có mặt khi ở cửa hàng u minh: Dưới cái nhìn của cô ta, tất cả các con mồi trong mắt cô ta còn xa mới nặng được như cái người ở Thông Thành kia!
Lúc này, vợ của Vương Kha bỗng nhiên cầm dao nĩa cùng mâm nhỏ đi tới, bắt đầu ngồi xổm xuống bên cạnh thân thể ông lão đã bị phá nát kia, dùng đao mổ lấy thịt đặt vào trong mâm, sau đó lại dùng dĩa đâm sâu vào thịt, chuẩn bị nhét miếng thịt ấy vào miệng mình.
Ông lão phản ứng rất nhanh chóng ngăn lại hành động của cô ta lại, thế nhưng cô ta còn đang giãy giụa hô lên:
- Để cho tôi ăn, để cho tôi ăn, để cho tôi ăn... ...
Châu Trạch đi tới bên người tiểu loli, nhìn tiểu loli đang quỳ dưới đất lại nhìn vợ của Vương Kha, trong mắt lộ ra một tia hiểu rõ.