Sáng hôm sau, Châu Trạch rửa mặt xong liền qua tiệm mì sát vách như thường lệ, hành động này dần trở thành thói quen sinh hoạt của hắn, việc ăn uống đã không còn là quá trình hưởng thụ, vậy thì biến nó thành một loại nhiệm vụ thuần túy, vì làm nhiệm vụ vừa đơn giản vừa có hiệu suất cao hơn, để thực hiện mau lẹ nhất thì không có nơi nào phù hợp hơn tiệm mì này của Hứa Thanh Lãng.
“Canh mướp đắng.”Hứa Thanh Lãng đặt một cái chén pha lê lớn xuống trước mặt Châu Trạch, lại bưng một phần cơm rang trứng ra.
Châu Trạch thử uống một ngụm trước tiên, trong nháy mắt chất lỏng trôi thẳng xuống cổ họng, chỉ cảm thấy giữa răng với môi là vị đắng chát không chịu nổi, mà ngay khi nuốt hết, thậm chí còn cảm giác được cả dạ dày và ruột đều đang thắt lại.
Khoảng mười giây trôi qua, Châu Trạch mới phục hồi lại tinh thần, thở phào một hơi.
Đắng thật!
- Ha ha, vừa khẩu vị nặng của anh chưa?
Hứa Thanh Lãng bày ra biểu cảm nhanh khen tôi đi, rồi ngồi xuống đối diện Châu Trạch:
- Với cả, miệng anh cũng thật dày nha, không uống mấy thứ này thì ăn không ngon sao?
Tâm tình Châu Trạch bình ổn trở lại, liền bê nguyên chén canh mướp đắng uống một hơi cạn sạch, rồi nhanh chóng cầm đũa cắm đầu ăn như hổ đói bát cơm rang trứng trước mặt.
Một phút sau, Châu Trạch ăn xong, buông đũa, từ từ nhắm hai mắt lại.
- Tướng ăn này quả nhiên là của ác quỷ mới bò lên từ trong Địa ngục. - Hứa Thanh Lãng trêu chọc.
Chỉ là lời trêu chọc này còn mang ý tứ khác, không thể nắm bắt hết được.
Châu Trạch mở mắt, liếc đối phương một cái, ngày đầu thất (*) hôm đó hồn phách năm anh em dân công trở về, cô em vợ và vợ mình không nhìn thấy là chuyện bình thường, duy chỉ có ông chủ tiệm mì này thấy được, nếu không anh ta đã chẳng đi làm năm phần thịt kho tàu xối cơm kia.
(*): tập tục hạ táng của người TQ, căn cứ vào thời gian người chết, kết hợp với thiên can địa chi để tính toán canh giờ cho chính xác; nhưng hầu hết mọi người đều cho rằng đầu thất là ngày thứ bảy sau khi một người qua đời. Còn có tập tục cúng tam thất (21 ngày), ngũ thất (35 ngày), thất thất (49 ngày)
Giữa hai người, dựa vào sự ăn ý hiểu thấu nhau nhưng không nói thẳng ra, cũng một mực không muốn chọc thủng lớp giấy ngăn cách này, có lẽ như vậy, mới đúng là ở chung.
- Anh hôm nay không nhận đơn đặt hàng sao?- Châu Trạch hỏi.
Mấy năm trước cho dù là đêm 30 Tết, khách hàng gọi tới số máy Hứa Thanh Lãng đặt cơm hộp nhiều không ngớt, mà hôm nay có vẻ vắng hơn nhiều, cũng không thấy mấy người đàn ông tới dùng cơm.-
- Nghỉ ngơi một chút.- Hứa Thanh Lãng lấy thuốc lá ra, ngậm một điếu trong miệng, lại đưa cho Châu Trạch một điếu.
Tuy nói đêm 30 không nghỉ ngơi, năm sau nghỉ ngơi có chút kỳ quái nhưng mà là một người đàn ông sở hữu hơn hai mươi căn hộ, quả thật có thể sống một cuộc sống tư sản, tự do tùy hứng.
- Anh biết rõ quỷ đưa kiệu sao?- Châu Trạch hỏi, kí ức về chuyện tối hôm qua vẫn còn mới nhưng hắn không vội làm gì cả, chỉ về nhà nằm, đi ngủ.
Người, đúng là do chính Châu Trạch cứu về, rắc rối sau đó, Châu Trạch không muốn bận tâm.
Đơn giản là, bản tính hắn cẩn thận từng li từng tí, muốn nghiêm túc trải qua một cuộc sống hòa nhã với mọi người, ngày thường gặp phải chuyện có thể cứu giúp sẽ không ngại ngần ra tay nghĩa hiệp nhưng hắn thật tâm không cưỡng cầu gì hết.
Cho dù cô bé mặc váy hoa bách hợp kia thật sự có vấn đề đi chăng nữa, cũng không nằm trong phạm vi chú ý của Châu Trạch.
- Quỷ đưa kiệu?
Hứa Thanh Lãng hơi sửng sốt, cười nói:
- Ha ha, nghe nói đêm 30, sau Tết các gia đình tiễn vàng coi như hết Tết, đốt tiền vàng mã, đám quỷ bọn họ sẽ dùng vàng mã làm lộ phí đi đường, thuê tàu xe.
Hứa Thanh Lãng tiếp tục nói hươu nói vượn, sau đó ngáp một cái:
- À mà, tiệm sách của anh sao còn chưa mở cửa?
- Đợi buổi tối mở lại.
- Được, tùy anh.
Hứa Thanh Lãng lấy điện thoại di động ra, liếc mắt qua:
- Nếu không thì buổi chiều chúng ta đi xem phim nhé?
Tình huống này, trong nháy mắt trở nên trầm mặc gượng gạo.
- Không đi.- Châu Trạch khước từ.
- Nhìn xem, anh thật sự không nể mặt tôi nha, uổng công người ta vừa mới vất vả cực nhọc nấu canh cho anh, ngay cả đi xem phim cùng người ta anh cũng không muốn. Đàn ông mà, chả ai thật lòng thật dạ cả.
- ... - Châu Trạch.
- Xin lỗi, tôi quên tôi cũng là đàn ông.
Hứa Thanh Lãng ai oán lắc đầu, bộ dáng tiếc hận sao biểu cảm của mình không phải là của nữ nhi.
- Có phải khi còn nhỏ anh từng trải qua chấn thương tâm lí không? - Châu Trạch hỏi:
- Thật ra tôi có biết qua về chữa trị tâm lí, có thể giúp anh.
Hứa Thanh Lãng “Hứ” một tiếng, bật cười:
- Dị tính luyến chỉ vì nảy nở tràn lan mà hơi hướng dị đoan, đồng tính mới là chân ái.
- Không dám gật bừa.
- Suy nghĩ không giống nhau, khó mà hòa hợp.
Sau bữa ăn nói những câu như vậy khiến hai người cụt hứng bỏ về.
Châu Trạch trở lại tiệm sách của mình, mở cửa, ngẫm nghĩ, sau đó không khóa trong nữa, dứt khoát ngồi vào sau quầy bật máy tính lên, nhắn tin Wechat cho bác sĩ Lâm:
- Chiều đi xem phim nhé?
Đợi tầm mười phút, bác sĩ Lâm hồi âm:
- Đi làm.
Tết cũng không tránh khỏi có người mắc bệnh hoặc phát sinh những sự việc ngoài ý muốn, Châu Trạch cũng từng là bác sĩ nên hiểu được kì nghỉ đối với nhân viên bệnh viện thật ra vẫn ngột ngạt như thường.
Ngẫm lại cũng có thể lý giải cho trường hợp công việc của cô ấy nhưng chung quy vẫn có chút không vui.
Châu Trạch rất muốn nói cho cô biết hắn chính là Châu Trạch chứ không phải tên bỏ đi, Từ Nhạc kia.
Có điều lại lo lắng kết quả là bác sĩ Lâm sẽ sợ tới mức hoài nghi cuộc đời, thậm chí ngay cả cảm xúc tương tư đơn phương mông lung trước đó cũng sụp đổ, đương nhiên, quan trọng nhất chính là, có những việc càng ít người biết càng tốt.
Có kẻ sẽ đến bắt mình đi,
Điều này Châu Trạch rất rõ.
Hắn đang chờ, chờ tới lúc thích hợp, hắn quẩn quanh trong bế tắc không có lựa chọn như con chuột cống mắc mương cuộn lại trong xó âm u run bần bật, hắn vẫn cần sinh hoạt, hơn nữa còn muốn sống một cuộc sống thật bình thường, nếu không thì há chẳng bằng không từ địa ngục thoát ra mà đi theo nhiều quan binh cùng xuống đường Hoàng Tuyền.
Về phần vị hàng xóm sát vách kia, rốt cuộc anh ta có nhìn ra hay không, Châu Trạch không biết, cũng lười đi tìm hiểu tiếp.
- Buổi tối đi.- Bác sĩ Lâm lại gửi tiếp một tin tới.
Châu Trạch cười, chính hắn còn cảm thấy mình đang cười ngốc, như thể quay ngược thời gian về thời trung học, khi ủy viên trong lớp xấu hổ hé mắt nhìn trộm mình.
Cuộc sống trước kia của mình quá gò bó, dù sao đời này kiếp này phải tranh thủ sống tự do thoải mái hơn,
Đời người có rất nhiều đạo lý, chỉ tới lúc già hoặc trước khi chết con người ta mới thật sự hiểu thấu, nhưng khi ta hiểu được rồi, sẽ không còn cơ hội làm lại từ đầu.
Châu Trạch rất trân quý cuộc sống và cơ hội hiện tại.
Một chiếc xe con màu đỏ đỗ trên đường cái ngay trước tiệm sách, có hai người con gái bước xuống.
Một người chưa đến 30 tuổi, người còn lại thoạt nhìn mới lên 5, 6.
Người phụ nữ mặc váy đỏ, tóc thả tự nhiên, dù đã làm mẹ nhưng vẻ quyến rũ vốn có vẫn không bị che lấp, ngược lại còn như trêu chọc lòng người.
Bé gái mặc áo yếm, bên trong dường như mặc thêm mấy lớp quần áo giữ ấm, được bao bọc giống như là tiểu bánh chưng, hồn nhiên khả ái.
Nhưng lúc nhìn thấy bé gái, mắt Châu Trạch vô thức híp lại.
Kẻ đến không tốt, Người tốt thì không đến. Mình không đi tìm cô ta, cô ta lại chủ động tìm tới cửa.
Trước đó nghe bác sĩ Lâm nói để báo đáp trong bữa tiệc, đối phương muốn gọi mình là chú, Châu Trạch còn tự hào, bây giờ nghĩ lại, kẻ kia căn bản là không định buông tha hắn.
Nói cho cùng, người cha của bốn đứa con, anh ta đã chết, đều bởi vì đứa bé này.
Cửa tiệm sách bị đẩy ra, người mẹ tò mò đánh giá bốn phía, mà cô con gái thì nhút nhát đi đến trước quầy Châu Trạch, nhìn Châu Trạch, cất tiếng nói mềm mại: - Chú khỏe không?-
Châu Trạch gật gật đầu, giữ vẻ trầm tĩnh, kì thực nội tâm đang nghĩ. mình có nên trực tiếp sử dụng móng tay của mình bóp chết đứa trẻ này không?
- Xin chào, tôi là mẹ của Nhị Nhị.- Người phụ nữ đi đến trước mặt Châu Trạch, đặt một hộp quà ở trên quầy.
- Cô khách sáo rồi.- Châu Trạch vẫn một mực không đứng dậy.
Hắn đang giả bộ thành dáng vẻ như thể tất cả đều hết sức bình thường, để đứa bé kia không phát hiện ra điều gì.
Có điều quá khó, cho dù là ảnh đế Oscar, khi nhớ lại hình ảnh tài xế lúc còn sống và chuyện sau đó vào tối qua, đoán chừng cũng rất khó đứng trước mặt cô bé này giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh được?
Nếu như giả bộ lại giả bộ không giống, vậy nhất quyết không giả bộ: - Mẹ, con muốn ở chỗ này đọc sách.- Nhị Nhị nói với mẹ mình.
- Được rồi, mẹ đi làm tóc trước, con ở lại chỗ này của chú đọc sách nhé.
Người phụ nữ cười cười với Châu Trạch:
- Vất vả cho anh rồi.
- Không sao đâu.
- Tôi hỏi bác sĩ Lâm mới biết anh mở tiệm sách ở đây.- Những bà vợ buôn dưa
- Anh và bác sĩ Lâm thật là trai tài gái sắc nha.
Lời nói trái lương tâm này, hẳn Từ Nhạc cũng sẽ không tin.
Người mẹ lái xe đi, để lại con gái mình, nơi này vốn là tiệm sách, hơn nữa Châu Trạch gần như là ân nhân cứu mạng của con gái cô ta, lại là chồng bác sĩ Lâm, vì vậy để con bé tạm thời ở lại chỗ này, cô ta rất yên tâm, không cần lo lắng xảy ra chuyện gì.
Kế tiếp, Nhị Nhị liền tự chọn một quyển sách có tranh minh hoạ, ngồi trên băng ghế nhựa xem sách.
Không làm ồn, cũng không nháo, không đòi đồ uống, cũng không đòi đồ ăn vặt.
Châu Trạch an vị phía sau quầy, nhìn đứa bé.
Trùng hợp vào lúc này, Hứa Thanh Lãng đi vào, nhìn thấy bé gái xinh như búp bê, đi tới bế lên.
- Ơ, tiểu cô nương thật đáng yêu nha.
- Cám ơn chị gái.- Nhị Nhị đáp lại.
Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Lãng giống như hoa cúc nở rộ, càng thêm rực rỡ.
Câu nịnh bợ này của đứa bé, đúng là gãi đến chỗ ngứa của Hứa Thanh Lãng mà.
Châu Trạch trầm mặc, tiếp tục ngồi yên tại chỗ.
- Ra đây, có chuyện cần tìm anh.- Hứa Thanh Lãng không nhìn đứa trẻ nữa, chỉ chỉ Châu Trạch.
Châu Trạch theo Hứa Thanh Lãng ra ngoài.
- Người ở quảng trường bên kia hỏi chúng ta có muốn cắt đứt hợp đồng không, bọn họ có thể trả lại cho chúng ta tiền thuê nhà lúc trước họ đã ứng.
- Không trả.- Châu Trạch tạm thời không muốn rối tinh rối mù thêm, huống chi hắn vốn không đủ tiền, dù có được tiền thuê nhà lúc trước, cũng không đủ để tự mình mở thêm một nhà trọ.
- Tôi cũng có suy nghĩ này.- Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
- Tôi thay mặt anh đi nói chuyện với họ nhé?
- Được.
- Tốt, quyết định vậy đi.
Hai người lại đứng ngoài cửa hút một điếu thuốc rồi mới rời đi.
Khi Châu Trạch xoay người đẩy cửa tiệm bước vào,
Phát hiện trên băng ghế nhỏ kia đã không thấy bóng dáng bé gái đó đâu, quyển sách tranh minh hoạ còn đang mở bị đặt trên ghế.
Châu Trạch nhíu mày, ngẩng đầu lên, trên đầu bậc thang, xuất hiện tiếng bước chân nho nhỏ của giầy da, cô bé bước xuống từ chỗ đó, nửa thân dưới lộ ra, nửa thân trên bị vách tường che khuất, con bé vừa mới đi lên lầu hai.