Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Hải Dư Tẫn

Chương 20: Alice (1)

Chương 20: Alice (1)


Duncan cảm thấy, có lẽ cả một đời này hắn cũng không thể nào quên được hình ảnh đó. Trên biển cả vô ngần, quỷ dị lại ẩn chứa hiểm nguy, một bộ linh cữu hoa lệ theo sóng chập trùng nhấp nhô, mà một Gothic nhân ngẫu bị một loại lực lượng thần bí nào đó thúc đẩy, đứng ngay bên trong linh cữu, hai tay ôm chặt lấy vách quan tài to lớn, theo gió vượt sóng mà đến…

Hơn nữa, nhìn qua nàng hình như không mấy cao hứng.

Cảnh tượng này, bất kể nhìn từ góc độ nào, cũng đều quá mức tà môn, đến mức trong khoảnh khắc Duncan thậm chí không biết nên kinh ngạc trước việc con rối bị nguyền rủa kia vậy mà thực sự còn sống, hay nên chấn kinh trước khí khái vung vách quan tài bài sơn đảo hải của nàng. Hắn chỉ cảm thấy, một màn này thực sự đi ngược lại với những tưởng tượng ban đầu của hắn. Hắn đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh đối phương quay trở lại thuyền bằng cách nào, nhưng duy chỉ có cảnh tượng này… là hắn chưa từng nghĩ tới.

Ngay trong khoảnh khắc Duncan ngây người, con rối kia đã tiến đến gần mạn thuyền Thất Hương Hào.

Dù cho công cụ nàng sử dụng là vách quan tài, nhưng tốc độ vẩy nước của nàng nhanh đến kinh người, vừa có vẻ dị dạng linh xảo, vừa ẩn chứa lực lượng. Duncan cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra quan sát, liền thấy con rối ném vách quan tài vào trong linh cữu, ngay sau đó liền đưa tay túm lấy một khối gỗ nhô ra ở đuôi thuyền, bắt đầu cực nhanh leo lên phía trên. Nàng linh hoạt lại mau lẹ, tựa như có sợi dây thừng vô hình dẫn dắt nàng hướng lên trên vậy, mà chiếc hòm gỗ kia, vốn nhìn qua có chút nặng nề, lại quỷ dị bay lên, phảng phất như đã mất đi trọng lượng, phiêu phù bên cạnh nàng.

Duncan cực nhanh rụt đầu về trước khi con rối kia phát hiện ra mình.

Con rối kia hiển nhiên không hề hay biết thuyền trưởng u linh đang bí mật quan sát mình. Gần như trong chớp mắt, nàng đã bò lên được đuôi thuyền cao ngất của Thất Hương Hào, nghiêng mình nhảy lên boong thuyền, rồi lại vung nhẹ ngón tay trong không trung, khiến cho chiếc linh cữu phiêu phù bên cạnh mình kia vững vàng rơi xuống bên chân. Tiếp đó, nàng quay đầu nhìn xung quanh, tựa hồ đang quan sát tình huống trên boong thuyền, xác nhận bốn bề vắng lặng, nàng liền cực nhanh sửa sang lại y phục đã có chút ướt át, bắt đầu dùng cả tay lẫn chân bò vào trong quan tài.

Nàng mới chỉ leo được một nửa thì một thanh hải tặc kiếm đột ngột xuất hiện từ bên cạnh chặn lại —— ngay sau đó, tiếng xoạt xoạt khi lên cò súng kíp vang lên.

Động tác của con rối cứng ngắc lại trong nháy mắt. Nàng nếm thử quay đầu lại, liền thấy một thuyền trưởng u linh toàn thân quấn quanh ngọn lửa xanh lục đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình. Thanh âm băng lãnh sâu thẳm, phảng phất như vọng về từ nơi sâu thẳm của Linh giới: “A, ta bắt được ngươi rồi, nhân ngẫu.”

Trước mắt Duncan, con rối kia rõ ràng run rẩy một chút. Nàng tựa hồ kinh sợ, muốn bản năng tránh né, nhưng trong tình thế cấp bách, động tác có chút biến dạng, nửa thân trên của nàng chao đảo. Duncan nghe thấy một tiếng "xoạt xoạt" thanh thúy phát ra từ vị trí vai và cổ của đối phương.

Sau đó, đầu của nàng rơi xuống...

Ngay trước mắt Duncan, một cái đầu lâu xinh đẹp từ trên thân con rối rơi xuống, mái tóc dài màu trắng bạc tản ra trong gió biển, rồi quấn lấy đầu lâu lăn xuống bên chân hắn. Thân thể con rối vẫn giữ nguyên tư thế chuẩn bị bỏ chạy bên cạnh linh cữu, một bàn tay mờ mịt nắm lấy không trung, còn đầu lâu thì bất lực nhìn chằm chằm vào Duncan, miệng há ra rồi lại khép lại: “Cứu… Cứu… Cứu…”

Không hề khoa trương, trái tim Duncan giờ phút này như ngừng đập —— mặc dù hắn rất hoài nghi rằng trái tim mình còn tồn tại hay không khi bị U Linh Liệt Diễm thiêu đốt, nhưng việc tận mắt chứng kiến cảnh đầu của con rối rơi xuống vẫn gây cho hắn một sự rung động thực sự. Chỉ bất quá, U Linh Liệt Diễm cháy hừng hực đã che khuất vẻ mặt kinh dị của hắn lúc này, và sự chần chừ thoáng qua của hắn trong cơn kinh ngạc đã bị con rối coi là một sự lạnh nhạt nào đó, đến mức con rối tiểu thư căn bản không nhận ra vị thuyền trưởng Duncan đáng sợ này hình như còn khẩn trương hơn cả mình, chỉ hung hăng lặp lại: “Cứu… Cứu… Đầu… Mất rồi…”

Cuối cùng thì Duncan cũng kịp phản ứng. Hắn an ủi trái tim nhỏ bé giờ phút này chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mình, dốc hết sức lực khống chế động tác và thanh âm, dùng sự tỉnh táo và trấn định lớn nhất quan sát con rối kia một hồi, xác nhận rằng "Nhân ngẫu bị nguyền rủa" này, dù có đủ loại quỷ dị, nhưng nhìn qua... So với bản chất quỷ dị vốn có của hắn, nàng dường như còn sợ hắn, "U linh thuyền trưởng" này hơn.

Trong nháy mắt nhận ra sự thật này, Duncan ý thức được mình nhất định phải duy trì sự tỉnh táo này.

Hắn vẫn chưa hiểu rõ thế giới này, càng không hiểu rõ con rối bị nguyền rủa này. Và trước khi có thể hoàn toàn khống chế thế cục, thân phận "thuyền trưởng Duncan đáng sợ" này là chỗ dựa lớn nhất để hắn bảo đảm an toàn.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch