Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 147: Nội Cảnh Địa Lần Thứ Nhất Nhuốm Máu

Chương 147: Nội Cảnh Địa Lần Thứ Nhất Nhuốm Máu


Lão Trần tâm tình nặng nề, chậm rãi nói: "Đã không còn kịp nữa rồi! Đợi đến khi Thanh Mộc tìm được cứu binh trở lại, nơi này tất cả đều đã kết thúc."

Vương Huyên nhíu mày, quả thật là sơ sót. Bọn hắn đang đứng trong vùng thời gian hư vô, trạng thái phi thường đặc thù. Đợi đến khi Thanh Mộc trở về thì đã quá muộn rồi.

Khi đó, nữ Yêu Tiên mặc hồng y kia hẳn là đã sớm đánh xuyên qua đại mạc. Nàng nếu đứng ở nơi này, Nội Cảnh Địa tất sẽ nhuốm máu, có thể sẽ tàn sát bọn hắn toàn bộ.

Đông!

Đại mạc lại xuất hiện thêm một vết rách, toàn bộ Nội Cảnh Địa đều rung chuyển, khiến người ta trong lòng vô cùng kiềm chế.

Hơn hai ngàn năm trước, nữ Yêu Tiên mặc hồng y kia lai lịch thân phận có lẽ cực kỳ kinh người, bằng không nàng cũng sẽ không tự phụ cho rằng nữ Kiếm Tiên hậu thế từng nghe đến truyền thuyết của nàng.

Lúc này, Bạch Hổ bị chém đứt một móng vuốt một lần nữa đứng lên. Thấy nữ Yêu Tiên mặc hồng y kia vô địch như vậy, lại kiên định không thay đổi mở đường tiến lên, nó lập tức tinh thần tỉnh táo, vô thanh vô tức hướng về phía Vương Huyên bọn hắn đi đến.

"Mèo lớn lại tới!" Thanh Mộc thân thể trở nên cứng đờ, trên người hắn có mấy lỗ máu trước sau trong suốt. Nơi này là Nội Cảnh Địa, hắn có thể không chết, nhưng nếu bị Bạch Hổ ngậm chạy vài vòng, sớm đã biến thành thi thể.

Lão Trần cũng hận không thể một kiếm chém chết con súc sinh này. Vừa mới siêu việt Đại Tông Sư không bao lâu, liền bị một đầu đại yêu ma gặm nhấm, non nửa thân thể của hắn đã bị cắn thủng.

Bạch Hổ há rộng miệng, thế mà đang cười, lệ khí lượn lờ. Trong sự hung ác điên cuồng còn mang theo cười lạnh cùng ác ý mãnh liệt. Chủ nhân của nó sắp giết tới, nó hiện tại có chút khắc chế không được.

"Ngươi có phải hay không còn muốn ăn một kiếm?" Lão Trần lớn tiếng quát.

Vương Huyên cũng mở miệng, nói: "Con mèo nhỏ bị lột da nhiều năm như vậy, vẫn không nghe lời, cái mông còn muốn bị đâm thêm một kiếm nữa sao?"

Thanh Mộc phụ họa, nói: "Ai nói mông lão hổ sờ không được? Kiếm thứ hai là ta chém, đáng tiếc con mèo lớn này da dày thịt béo, chỉ đâm vào được có một nửa kiếm."

Mèo lớn có chút mộng, ba gia hỏa này đang cùng nó nói chuyện? Thế mà chủ động tìm đường chết, trắng trợn khiêu khích, chán sống rồi sao!

Nó liếc nhìn nữ tử cầm dù giấy dầu phía sau đại mạc, phảng phất như trở lại năm đó, thời đại tung hoành thiên hạ vô địch, phàm là ánh mắt nàng liếc tới, các cường giả đỉnh cao ai cũng phải cúi đầu!

Cho nên, nó nhấc mình bay lên, nện bước bước chân ưu nhã, hướng về ba người đi đến.

Vương Huyên quyết định hướng nữ Kiếm Tiên bên kia cầu cứu. Ba người bọn hắn khiêu khích Bạch Hổ cũng là vì muốn Kiếm Tiên tử xuất thủ, nhưng con mèo lớn đã nện bước bước chân mèo ưu nhã đến đây, mà nàng vẫn không nhúc nhích.

"Kiếm Tiên tử, con yêu ma này mạo phạm đến ngươi! Nó thế mà không thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất, lắng nghe ngươi giáo huấn, lại dám đứng lên!"

Thân thể mèo lớn khẽ cứng lại, nhưng lại càng thêm phẫn nộ. Đây là lời hỗn trướng gì vậy, nằm rạp trên mặt đất mới là bình thường, đứng lên chính là mạo phạm sao? Hơn nữa, nó cảm thấy ba người này đang cáo mượn oai hùm, đáng chết!

Trong lúc nhất thời, mắt hổ trợn trừng, ngẩng đầu há to miệng như chậu máu, lộ ra răng nanh trắng như tuyết đối với ba người.

Nữ Kiếm Tiên hướng bên này liếc qua một cái, mèo lớn rất quả quyết, trực tiếp... nằm trên đất, cúi đầu thuận mắt, rũ cụp mí mắt, không nhúc nhích.

"Hổ này thật không biết xấu hổ!" Lão Trần kinh ngạc thốt lên.

Vương Huyên gật đầu, nói: "Con mèo lớn này nếu biết xấu hổ, thì đã không để ngươi và ta lột da nó nhiều năm như vậy."

Mèo lớn bất vi sở động, cúi đầu đếm xem trên móng vuốt lớn của mình mọc bao nhiêu sợi lông hổ.

Đông!

Âm thanh khủng bố truyền đến. Trong đại mạc, sáu đạo vết rách cùng nhau nở rộ, giống như thủy tinh óng ánh muốn bị đánh nát, không chịu nổi ngoại lực đáng sợ.

Nữ Yêu Tiên mặc hồng y hiện tại thong dong mà cường đại, vẻn vẹn vận dụng tay phải, nắm đấm trắng nõn óng ánh lực lượng lớn đến vô biên, lấy quyền ấn nhục thân muốn xuyên qua hai mảnh thiên địa!

Nữ Kiếm Tiên động, bất quá không phải đối kháng trực diện với nữ tử áo đỏ, mà là đâm một kiếm vào mi tâm Bạch Hổ.

Bạch Hổ gào lên đau đớn, nằm trên đất ra sức hất đầu, nhưng nó chưa chết, chỉ là lập tức uể oải đi không ít, đồng thời thân thể thu nhỏ lại rất nhiều.

Trong nháy mắt, nữ tử áo đỏ biến mất không thấy, vết rách trên đại mạc dần dần biến mất. Rất xa xôi có một đạo thân ảnh áo đỏ mơ hồ hiện ra, có thể tưởng tượng khoảng cách xa đến mức nào.

Nàng chậm rãi cất bước, một lần nữa đi tới, ánh mắt phi thường lãnh khốc, nhìn chằm chằm nữ Kiếm Tiên.

Kiếm Tiên tử lơ đễnh, cầm kiếm chọc thêm một chút vào đầu Bạch Hổ. Mèo lớn kêu thảm, lần nữa thu nhỏ lại, sau đó nữ Yêu Tiên mặc hồng y lần nữa trở nên mông lung, đứng ở một vị trí xa hơn.

Vương Huyên, Lão Trần, Thanh Mộc đều kinh ngạc, rất nhanh bọn hắn ý thức được vấn đề cốt lõi, khối xương của Bạch Hổ quả thật là chìa khóa.

Khi mở ra Nội Cảnh Địa này, việc khôi phục mèo lớn trở thành cầu nối để nữ tử áo đỏ tiếp cận hiện thế.

Đôi mắt đẹp của nữ tử áo đỏ sâu thẳm. Lần này đến gần, nàng không tiếp tục xuất thủ, khuôn mặt treo đầy sương lạnh, nhìn chằm chằm vào bên này.

Nữ Kiếm Tiên ôm kiếm cùng nàng giằng co, kiêu ngạo ưỡn ngực, liếc xéo Yêu Tiên tuyệt đại trong truyền thuyết, tuyệt không sợ hãi.

Đúng lúc này, quỷ tăng lại xuất hiện.

Hắn thăm dò ở cửa vào Nội Cảnh Địa, nhìn một lát, sau đó sải bước lao đến. Vẫn như cũ không nói hai lời, kéo lê Bạch Hổ đang nằm sát xuống đất đi, giống như kéo chó chết, không biết muốn dẫn đến nơi nào.

Hắn thật sự quá biết xem xét thời thế. Nhìn thấy nữ Kiếm Tiên và nữ Yêu Tiên mặc hồng y trong truyền thuyết đang giằng co, căn bản không có chuyện gì, hắn cũng muốn góp một phần sức lực.

Bạch Hổ kinh hãi. Hòa thượng chết tiệt này muốn dẫn nó đi đâu? Nó kịch liệt giãy dụa, chết sống cũng không muốn đi. Năm đó nó đã nếm trải vị đắng của đám đầu trọc kia, không muốn vào chùa của bọn hắn nữa.

Mèo lớn giãy dụa, sau đó cắn xé, phản kháng, muốn cùng lão tăng chém giết.

Lão hòa thượng tương đương dũng mãnh phi thường, ít nhất đối phó với Bạch Hổ đại yêu, hắn tràn đầy tự tin. Đè lại mà đánh!

Bạch Hổ giận dữ, rất muốn rống to: Đầu trọc, chuyện này mắc mớ gì tới ngươi? Sau đó nó liền thất khiếu phun máu, không thể thoát ra, bị lão tăng cưỡi ở dưới thân hành hung không ngừng.

Vương Huyên: "..."

Hắn cũng không biết phải nói gì cho phải.

Lão Trần cũng không nói gì. Vị Thần Tăng này thật đúng là không cứng nhắc, biết nhìn đại thế, quan sát cẩn thận xong, thế mà cứ như vậy nghênh ngang trở về, tiếp tục "xuất lực".

Nữ Kiếm Tiên liếc nhìn lão tăng, rất ghét bỏ, sau đó tung bay tới với thân thể thon dài uyển chuyển, không nói một lời, xoẹt một tiếng, một kiếm chém đứt một chân sau của Bạch Hổ đại yêu ma.

Thân thể lão tăng lập tức hơi cứng lại. Huyết hổ bắn lên khắp người hắn, thể phách của hắn nhanh chóng lan tràn kim hà, phật quang phổ chiếu, sấy khô máu trên tăng y.

Nữ Kiếm Tiên nhặt lấy chân hổ to lớn kia, huy kiếm ở cách đó không xa, lột bỏ da hổ, dùng một loại thần thông thần bí cọ rửa, sau đó chém thành một đống, khơi một đống lửa, bắt đầu nướng, không lâu sau đã bắt đầu cắt thịt hổ, miệng nhỏ thưởng thức.

Chuyện này cũng có thể sao? Nơi này chính là Nội Cảnh Địa, đừng nhìn thấy đổ máu, đó đều không phải là chân thực, không có cái gì gọi là nhục thân Bạch Hổ, đó là năng lượng tinh thần còn sót lại cụ hiện hóa.

Lão Trần và Thanh Mộc cũng chỉ bị thương tinh thần, chứ không phải chân chính nhục thân bị cắn nát.

Sắc mặt nữ Yêu Tiên mặc hồng y trở nên cực kỳ băng lãnh. Lần này, nàng hai tay cầm dù giấy dầu, sau đó đột nhiên hướng phía đại mạc đập tới, cây dù bộc phát ra hồng quang chói mắt, giống như biển lớn ngập trời, điên cuồng nện xuống đại mạc. Ầm một tiếng, vô số vết rách xuất hiện, đại mạc thiếu chút nữa nổ tung.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch