Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thần Phẩm Đạo Thánh

Chương 83: Lục Dực Ma Nhãn

Chương 83: Lục Dực Ma Nhãn




"Ta biết kiếm của ta không nhanh bằng ngươi, thế nhưng kiếm pháp ngọc đá cùng vỡ là kiếm pháp lấy mạng đổi mạng, hơn nữa có ưu thế là song kiếm và nhất tâm nhị dụng, ta có thể đồng thời tấn công hai bên thân người của ngươi với đường kiếm ngắn nhất, khiến ngươi chỉ có thể lựa chọn đường kiếm hơi dài, cho dù tốc độ kiếm của ngươi nhanh hơn tốc độ kiếm của ta, nhưng bởi vì lựa chọn đường kiếm khá lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương." Cung Tố Quân vừa tấn công vừa nói.

"Đúng là ý tưởng rất tốt, nhưng cho dù đường kiếm ta chém ra tương đối dài, thế nhưng tốc độ kiếm của ta nhanh hơn ngươi, nếu quả thật lấy mạng đổi mạng, người ngã xuống vẫn có thể là ngươi." Vạn Hoa Kiếm Khách thở dài nói.

"Ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần có thể sẽ tử vong, cho nên, nếu như ngươi không muốn lấy mạng đổi mạng với ta thì cho ta mang một Quả Vô Hoa đi." Cung Tố Quân nghiêm túc nói.

"Xem ra ngươi nghĩ quá ngây thơ rồi, ngươi thật sự cho rằng, thủ đoạn liều mạng như vậy có tác dụng đối với ta sao? Nếu như ngay cả việc này mà ta cũng không đối phó được, thì ta sẽ không được gọi là Văn Sĩ dùng kiếm nhanh nhất rồi, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ khiến ngươi không thể tấn công được một kiếm nào." Trong mắt Vạn Hoa Kiếm Khách lóe lên một tia cuồng nhiệt, kiếm pháp đột nhiên thay đổi, hắn cũng hoàn toàn từ bỏ phòng thủ, thân hình khẽ nhúc nhích, trong lúc suýt bị song kiếm của Cung Tố Quân đâm trúng, đâm một kiếm về phía cổ họng Cung Tố Quân.

Trong lòng Cung Tố Quân kinh hãi, vội vàng bay ngược lui về phía sau giơ kiếm tự vệ, nhưng vẫn chậm một ít, trên cổ đã bị mũi kiếm lướt qua một tia máu nhàn nhạt.

"Quá chậm... Ngươi kiếm thật sự quá chậm..." Vạn Hoa Kiếm Khách trường kiếm trong tay chớp động, từng kiếm một giống như vạn hoa nở rộ, mang theo đầy trời tàn ảnh, một kiếm đối với song kiếm, vậy mà đánh Cung Tố Quân hoàn toàn không có sức đánh trả, liên tục ngăn chặn cũng không đỡ nổi, chỉ có thể không ngừng lùi lại, trong nháy mắt đã lùi đến biên giới thạch đài.

Trong lòng Cung Tố Quân sinh ra tuyệt vọng, nàng cảm giác được kiếm của chính mình giống như món đồ chơi trước mặt Vạn Hoa Kiếm Khách, cho dù muốn lấy mạng đổi mạng, nhưng nàng căn bản không có khả năng đâm trúng Vạn Hoa Kiếm Khách, khi Vạn Hoa Kiếm Khách xuất kiếm vẫn còn dư sức để tránh né song kiếm của nàng, thực lực giữa hai người chênh lệch tuyệt đối đến mức khiến người tuyệt vọng.

"Vẫn không được sao? Quả nhiên chênh lệch giữa Chân Mệnh Đạo Ấn Thượng phẩm và Chân Mệnh Đạo Ấn Thánh Phẩm là không thể vượt qua." Cung Tố Quân lại lùi về phía sau một bước, lại chỉ cảm giác dưới chân dẫm vào khoảng không, một chân đã đã rời khỏi thạch đài, nàng có cảm giác như mất đi tất cả niềm tin, nàng nhìn thấy Vạn Hoa Kiếm Khách đâm tới một kiếm, nhưng bởi vì thân thể đã mất thăng bằng nên có muốn tránh né cũng không có khả năng.

"Đinh!"

Một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt Cung Tố Quân, chặn lại trường kiếm của Vạn Hoa Kiếm Khách gần như đã sắp đâm tới mi tâm của nàng, đồng thời Cung Tố Quân lại cảm thấy thân thể bị siết chặt, cả người đã rơi vào trong ngực Bạch Thương Đông, bị Bạch Thương Đông ôm lấy eo nàng rồi ném thân thể mềm mại của nàng rời khỏi thạch đài.

"Sao ngươi lại tới đây..." Trong lòng Cung Tố Quân vừa thấy xấu hổ lại đan xen cảm giác ấm áp phức tạp, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Bạch Thương Đông.

"Lão bà của mình đã sắp bị người khác dùng một kiếm giết rồi, ta có thể không tới sao?" Bạch Thương Đông cười tủm tỉm trả lời nàng.

Gương mặt Cung Tố Quân ửng đỏ, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và ngượng ngùng.

"Ngươi là người nào? Lại dám phá hỏng trận quyết đấu sinh tử trên Đảo Vô Hoa." Mặc dù Vạn Hoa Kiếm Khách đang nói với Bạch Thương Đông, thế nhưng ánh mắt lại rơi lên trên người Hồng Lệ đã ngăn cản trường kiếm hắn.

"Nàng nhận thua, tại hạ là Bạch Thương Đông của Kính Thai Viện, cũng muốn khiêu chiến các hạ lấy được một Quả Vô Hoa." Bạch Thương Đông để Cung Tố Quân sang một bên, tự ý đi lên thạch đài, rồi nói với Vạn Hoa Kiếm Khách.

"Ngươi chính là Bạch Thương Đông- đệ tử duy nhất của Kính Trần Chí Nhân?" Vạn Hoa Kiếm Khách khá kinh ngạc đánh giá Bạch Thương Đông.

"Chính là tại hạ." Bạch Thương Đông gật đầu nói.

"Thơ văn của ngươi làm ra, ta đã nghe qua, đúng là văn chương thế gian hiếm có, chỉ là nếu bàn về tu vi võ đạo, thì bây giờ ngươi còn kém xa, ta thắng ngươi cũng là không thú vị, chờ ngươi tăng tới cấp chín rồi lại tới đi." Vạn Hoa Kiếm Khách nói.

"Cảm tạ ý tốt của các hạ, chỉ là bây giờ ta muốn có được Quả Vô Hoa." Bạch Thương Đông triệu hồi ra kiếm Vô Định, khắc tên mình lên trên tấm bia đá bên cạnh thạch đài trên rồi, thứ này cũng ngang với là ký kết khế ước sinh tử.

"Ngươi cho rằng có thể dựa vào Thánh Thú hình người Thánh phẩm này có thể thắng ta sao?" Vạn Hoa Kiếm Khách dùng kiếm chỉ vào Hồng Lệ rồi lạnh giọng nói.

"Vậy phải thử qua mới biết." Trong lòng Bạch Thương Đông thoáng suy nghĩ, Hồng Lệ rút kiếm ra khỏi vỏ, giống như một tia chớp vừa lóe lên đã đến trước mặt Vạn Hoa Kiếm Khách, nhanh đến mức hoàn toàn không thể thấy rõ kiếm kia đâm ra như thế nào.

"Đinh!"

Nhưng Vạn Hoa Kiếm Khách lại có thể dùng kiếm chặn lại tế kiếm của Hồng Lệ, Vạn Hoa Kiếm Khách bình tĩnh nói: "Với ta mà nói, Thánh Thú Thánh phẩm gì đó, căn bản không đáng nhắc tới. Nếu ngươi đã ký khế ước sinh tử, vậy thì ngươi nên có giác ngộ sẽ bị ta giết chết."

Bạch Thương Đông lại không nói gì, chỉ ra lệnh cho Hồng Lệ tiếp tục tấn công một lần nữa, tế kiếm trong tay Hồng Lệ không ngừng lóe lên, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, giống như từng tia chớp màu đỏ giăng khắp nơi, nhanh đến mức người ta căn bản không nhìn thấy rõ kiếm thế của nàng.

"Không có khả năng!" Cung Tố Quân kinh hãi nhìn Vạn Hoa Kiếm Khách trên đài.

Tốc độ kiếm của Hồng Lện nhanh đến mức nào đương nhiên nàng biết rõ, trong những người cùng cấp gần như không có người nào có thể nhanh hơn Hồng Lệ, huống chi nói đến phẩm cấp, Hồng Lệ là Thánh phẩm, Vạn Hoa Kiếm Khách vẫn chỉ là cấp chín, thấp hơn Hồng Lệ một cấp, dựa theo đạo lý thì tốc độ kiếm của Vạn Hoa Kiếm Khách không có khả năng nhanh bằng Hồng Lệ được, nhưng Vạn Hoa Kiếm Khách lại đỡ được tất cả đường kiếm của Hồng Lệ, hơn nữa dáng vẻ rất ung dung thoải mái, dường như vẫn còn dư lực.

"Chẳng lẽ Vạn Hoa Kiếm Khách thật sự đã cường đại đến tình trạng như thế?" Trong lòng Cung Tố Quân hoảng sợ.

"Ta đã nói qua, Thánh Thú Thánh phẩm của ngươi trong mắt ta căn bản không đáng nhắc tới, muốn so tốc độ kiếm pháp, trong những người cùng cấp ở Nam Ly Văn Sĩ, tuyệt đối không có người nào có tốc độ kiếm nhanh hơn ta." Vạn Hoa Kiếm Khách vừa đỡ tấn cả các chiêu kiếm của Hồng Lệ, vừa nói chuyện với Bạch Thương Đông.

Trong lòng Bạch Thương Đông hơi suy nghĩ, Hồng Lệ nhất thời bị thu hồi vào trong hư giới.

"Nể mặt ngươi là đệ tử duy nhất của Kính Trần Chí Nhân, thơ văn làm ra khiến ta rất thưởng thức, ta không muốn làm ngươi bị thương, ngươi đi đi." Vạn Hoa Kiếm Khách tiêu sái cầm kiếm nhìn Bạch Thương Đông nói.

Bạch Thương Đông lại không có ý muốn lui ra thạch đài, bình tĩnh nhìn Vạn Hoa Kiếm Khách rồi nói: "Trong mắt của ta, kiếm của ngươi không nhanh bằng thân pháp của ngươi, mà thân pháp lại không nhanh bằng mắt ngươi, danh hiệu Văn Sĩ dùng kiếm nhất có chút không phù hợp với thực tế, nếu chỉ luận tốc độ kiếm pháp, cho dù là Tố Quân cũng chưa chắc chậm hơn ngươi."

Sắc mặt Vạn Hoa Kiếm Khách nhất thời đại biến, nhìn chằm chằm vào Bạch Thương Đông một lúc lâu, đột nhiên cười to nói: "Không hổ là đệ tử duy nhất mà Kính Trần Chí Nhân thừa nhận, không ngờ ngoài văn đạo ra, ngươi cũng có thiên phú võ đạo như thế, trong những Văn Sĩ ở Nam Ly có khả năng nhìn ra thực lực chân chính của ta, ngươi là người thứ 4."

"Nhìn ra năng lực của ngươi cũng không cần thiên phú võ đạo." Bạch Thương Đông bình tĩnh nói.

"Nói cũng đúng, Chân Mệnh Đạo Ấn của ta Lục Dực Ma Phong Nhãn, chẳng những có phụ trợ trong việc tăng lên tốc độ, quan trọng nhất là nắm giữ năng lực của Ma Phong, năng lực thị giác vượt xa nhân loại bình thường, kiếm thế trong mắt các ngươi nhìn không thấy rõ, trong mắt của ta lại chậm giống như là sên bò, trừ phi tốc độ kiếm của ngươi đạt tới mức để cho thân thể ta không phản ứng kịp, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể đụng vào một sợi tóc của ta. Rất đáng tiếc, thân pháp của ta cũng đứng đầu trong những người cùng cấp Văn Sĩ, trong những Văn Sĩ ở Nam Ly, thân pháp có khả năng so sánh với ta cũng chỉ có mấy người mà thôi, muốn để cho thân thể ta không làm ra phản ứng, ngươi không thể làm được, cho nên dù thế nào thì ngươi cũng không thể thắng, cho dù ngươi biết năng lực chân chính của ta cũng vô dụng." Vạn Hoa Kiếm Khách mỉm cười nói.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được share bởi epubtruyendich.com






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch