Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thần Phật! Đúng Là Chính Ta

Chương 8: Chung Ly Bát Đoạn Cẩm (1)

Chương 8: Chung Ly Bát Đoạn Cẩm (1)


Đêm trăng tĩnh mịch, ve sầu rả rích ngân nga.

Sau khi nữ quỷ rời đi, bốn phía khôi phục thanh âm ve kêu vốn có, thỉnh thoảng vọng lại vài tiếng chó sủa từ thôn xóm xa xăm, càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch đến thâm trầm.

Nọ nam nhân sau khi phun ra uế vật, cuối cùng khôi phục thần trí. Dưới sự truy vấn của Trương Cửu Dương, chậm rãi thuật lại tao ngộ của bản thân.

Hắn ngày hôm nay đem thịt heo giao cho tửu lâu trong huyện, trên đường về nhà gặp một nữ nhân vận hồng bạch y phục. Dung mạo kia mơ hồ có chút quen thuộc, liền tiến lên hỏi han.

Ai ngờ đối phương liền túm lấy hắn, không ngừng bức hỏi Lỗ Diệu Hưng ở đâu. Hắn đáp không biết, sau đó liền mất đi ý thức.

Nhắc đến việc này, nam nhân vẫn còn kinh hãi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Ngươi gặp nữ nhân kia ở nơi nào?"

Trương Cửu Dương hỏi.

"Trên cầu đá trắng bên Tiểu Vân Hà."

"Ngươi nói nữ nhân kia nhìn có chút quen thuộc, ngươi có quen biết nàng?"

Nghe được câu hỏi này, trong mắt nam nhân thoáng hiện vẻ do dự, muốn nói lại thôi, dường như không muốn nhắc đến danh tự kia.

Vương thẩm trừng mắt liếc hắn một cái, giận dữ nói: "Ngươi thật vô lương tâm! Nếu không phải tiểu Cửu vừa cứu ngươi, giờ phút này ngươi đã sớm tắt thở rồi!"

"Mau nói!"

"Dám giấu diếm dù chỉ một chữ, lão nương đánh gãy chân chó của ngươi!"

Thấy trượng phu không sao, Vương thẩm khôi phục tính cách hung hãn, dọa nam nhân run rẩy, không dám giấu diếm, thành thật khai ra.

"Nàng, nàng hình như là... Vân Nương."

Nghe được danh tự này, Vương thẩm đang chống eo cũng biến sắc, tựa hồ nhớ ra chuyện gì kinh hãi.

"Thì ra là nàng! Tiểu Cửu, con còn nhớ thẩm từng nói với con, sau này đừng bày quầy hàng bên Tiểu Vân Hà không?"

Trương Cửu Dương gật đầu, đáp: "Lúc ấy thẩm nói nơi đó có nhiều người chết đuối... Chẳng lẽ là Vân Nương kia?"

Vương thẩm liếc nhìn bốn phía, hạ giọng nói: "Năm đó con còn nhỏ, không nhớ rõ cũng phải, mấy năm trước, Tiểu Vân Hà không chỉ có một người chết đuối, náo loạn vô cùng!"

"Người đầu tiên chết đuối là Vân Nương, nàng là đậu hũ Tây Thi nổi danh trong huyện. Không biết vì sao đột nhiên mang thai, phụ thân của đứa bé cũng không ai hay, vì thế bị không ít kẻ sau lưng mắng chửi."

Dừng một chút, Vương thẩm thở dài: "Kỳ thật Vân Nương cũng là người đáng thương, người ta không trộm không cướp, dựa vào đôi tay nuôi lớn hài tử, còn mạnh hơn bao nhiêu kẻ nam nhân chỉ biết cờ bạc rượu chè!"

"Đáng tiếc lão thiên mù mắt, con gái nàng khi sáu tuổi đột nhiên mất tích, nghe nói bị bọn buôn người bắt cóc. Vân Nương nhất thời nghĩ quẩn, liền nhảy sông tự vẫn."

Trương Cửu Dương hơi nghi hoặc hỏi: "Vậy vì sao sau đó lại có người chết đuối khác?"

Vương thẩm nhỏ giọng nói: "Có lẽ Vân Nương không tìm được con gái, oán khí quá nặng. Đoạn thời gian kia, thường có người đi đường ban đêm rơi xuống sông chết đuối, không ít người còn bơi rất giỏi, con nói có quái dị không?"

"Sau đó sự tình làm lớn chuyện, Huyện thái gia mời mấy cao nhân làm pháp sự, mới dứt hẳn chuyện chết đuối. Đúng rồi, sư phụ con, Lâm mù lòa, cũng tham gia pháp sự đó."

Nghe Vương thẩm kể xong chuyện Vân Nương, Trương Cửu Dương lại phát hiện một điểm đáng ngờ.

Nếu như nữ quỷ kia là Vân Nương, tâm nguyện lớn nhất của nàng sau khi chết hẳn là tìm con gái, vậy tại sao lại để ý Lỗ Diệu Hưng như vậy?

Chẳng lẽ việc con gái nàng mất tích có liên quan đến Lỗ Diệu Hưng?

"Vương thẩm, Lỗ Diệu Hưng là ai? Thẩm biết người này không?"

Trương Cửu Dương thuận miệng hỏi, vốn không định thu hoạch được gì, nhưng không ngờ Vương thẩm đáp: "Đương nhiên biết, năm đó người có tiền nhất trong huyện chính là hắn. Hắn là đại thiện nhân, thường xuyên tu sửa đường sá, cầu cống... Cây cầu đá trắng trên Tiểu Vân Hà chính là do hắn bỏ tiền xây dựng!"

"Sau đó việc làm ăn của hắn càng ngày càng lớn, huyện thành nhỏ bé này đâu chứa nổi, liền dọn nhà đi nơi khác. Có người nói đến Từ Châu, có người nói đến Dương Châu, cụ thể là đâu thì không ai biết."

Trong lòng Trương Cửu Dương khẽ động, lại là cầu đá trắng.

Nơi hắn bày quầy bói toán cách cầu đá trắng kia không xa, nam nhân của Vương thẩm cũng gặp tà trên cầu, thêm vào việc khi nuốt quỷ nhãn, thông qua ký ức của nữ quỷ, hắn cũng mơ hồ thấy một cây cầu màu trắng.

Cầu đá trắng, nhất định ẩn giấu bí mật không thể cho ai biết!

Ừm, sau này sẽ xoay quanh điểm này mà điều tra.

...

Trương Cửu Dương không cho Vương thẩm cùng trượng phu của nàng rời đi ngay, dù sao cũng đã khuya, ai biết nữ quỷ kia còn trốn ở bên ngoài hay không.

Nhỡ đâu bên này vừa cứu xong, bên kia vừa trở về lại bị phụ thân, chẳng phải lãng phí tấm phù lục quý giá kia?

Cứ như vậy, hắn tay cầm cành liễu, giấu phù lục trong lòng, cùng Vương thẩm canh giữ một đêm. Đến khi gà gáy tảng sáng, bình minh ló dạng mới hoàn toàn yên tâm.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch