Chương 56: Ta Có Một Cái Mũ Bảy Màu Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Mặt Cao Bằng đen lại, mở cửa phòng ngủ ra.
Đại Tử không thèm để ý đến chủ nhân, tức giận bò ra phòng khách, sau đó cuộn thành một đoàn nằm phía dưới sô pha.
- Đồ quỷ hẹp hòi, mày mau đi ra cho tao, mày đã học câu nói lúc nãy ở đâu hả?
Cao Bằng khom người xuống lôi Đại Tử ra ngoài.
Đại Tử có chút hoảng loạn, xoay lòng vòng tại chỗ, đầu giấu ở dưới mông, như là một đứa trẻ làm sai vậy.
Cao Bằng cũng chỉ muốn trêu chọc một chút mà thôi, cũng không hề thật sự so đo với nó.
Tuy rằng chỉ số thông minh của con Ngự thú này so ra kém người trưởng thành, nhưng tuyệt đối cũng không thấp, năng lực học tập rất mạnh, nói không chừng trong lúc không ai để ý đã lén lút học được ở đâu đó.
Trấn an Đại Tử một phen, Cao Bằng lấy Ngân Diệp Thảo vừa mua về ra, sau đó xử lý theo yêu cầu xong rồi mới đút cho Đại Tử ăn.
Đại Tử cần phải liên tục dùng Ngân Diệp Thảo đã được đặc biệt xử lý trong 2 tuần, trước mắt đã ăn được 6 ngày rồi, còn phải ăn thêm 8 ngày nữa thì mới có thể dùng Tinh Hạch hệ Lôi của quái vật cấp thủ lĩnh. Nhưng mà Tinh Hạch hệ Lôi của quái vật cấp bậc thủ lĩnh vẫn là đồ vật tương đối quý hiếm, rất ít thấy trên thị trường.
Đương nhiên, cũng không đến mức quá hiếm hoi, chỉ cần có lòng thu mua, chấp nhận bỏ thời gian chờ đợi nhất định có thể mua được.
Cao Bằng đã nghe tin tức nói rằng, gần đây Tinh Hạch hệ Lôi của quái vật cấp thủ lĩnh đã được giao dịch vài lần, giá cả bình quân là 300 điểm tín dụng.
Bình thường Tinh Hạch của quái vật cấp thủ lĩnh cũng đã là một hai trăm điểm tín dụng. Giá cả tăng tới ba trăm là do hai nguyên nhân, thứ nhất là bởi vì số lượng quái vật hệ Lôi không nhiều lắm lại phân bố thưa thớt, thứ hai là lực sát thương của quái vật hệ Lôi có phạm vi rất rộng lớn, khó có thể săn giết.
Rốt cuộc đây cũng không phải trò chơi, yêu cầu người thợ săn phải tự mình đi vào nơi hoang dã giết quái vật, một khi bất cẩn nhất định sẽ bị quái vật hệ Lôi phản sát ngay lập tức.
Đương nhiên, cũng cũng đừng cho rằng ba trăm điểm tín dụng là một số tiền lớn, cảm thấy chỉ cần tùy tiện giết chết một con quái vật đã có thể kiếm đủ tiền cho một gia đình ăn cả đời.
Nên biết, từ trước đến nay, trong rừng rậm luôn luôn tồn tại các loại nguy hiểm ẩn giấu khắp nơi, ai cũng không biết bản thân sẽ phải gặp phải thể loại quái vật khủng bố gì, hơn nữa trong quá trình săn giết đều là mạo hiểm sinh mệnh chính mình. Rốt cuộc từ khi xảy ra tai biến về sau, ngoài hoang dã đã hoàn toàn thoát ly khỏi sự khống chế của loài người.
Ba ngày trước, Cao Bằng đã đi tới Hiệp hội săn quái thông báo nhiệm vụ thu mua Tinh Hạch quái vật hệ Lôi cấp thủ lĩnh, với cái giá là 301 điểm tín dụng.
So với giá cả bình thường thì cao hơn 1 điểm tín dụng.
Đại Tử đang ăn xong, đang mơ màng sắp ngủ. Ngân Diệp Thảo có hiệu quả gây nên cơn buồn ngủ nhất định.
Lúc này, Cao Bằng lặp lại một lần, cắt đầu ngón tay rồi đặt lên trán A Xuẩn.
Cũng không cần thiết phải dùng dao, dựa theo nguyên lý thông thường mà nói thì cũng có thể dùng kim tiêm để rút máu, chẳng qua dù sao cũng ký kết khế ước, bản chất của máu chỉ là một cái môi giới, thông qua miệng vết thương và máu khiến cho linh hồn hai người kết nối với nhau mà thôi.
Nếu dùng ống tiêm rút máu sau đó lại lấy máu đó nhỏ lên đầu ngón tay, trên lý luận làm như vậy cũng có thể, nhưng nếu vậy thì quá mức rườm rà, quá nhiều bước cần phải thực hiện.
Thực hiện một phương pháp phiền phức như là dùng ống tiêm rút máu nhỏ lên đầu ngón tay... Còn không bằng trực tiếp cắt luôn một đường, làm vậy thì gọn gàng đơn giản hơn nhiều.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Cao Bằng nhắm mắt lại cảm giác như có thể nhìn thấy một mảnh không gian ý thức khá yếu ớt.
So với không gian ý thức trước đây của Đại Tử càng thêm nhỏ bé và yếu ớt hơn nhiều.
Sâu trong không gian ý thức dường như có một cái linh hồn nhút nhát đang trốn tránh.
Cao Bằng bày tỏ thiện ý của mình, linh hồn nhát gan kia run rẩy một chút, sau đó càng co rút lại nhiều hơn.
Dường như một đứa bé đang gắt gao vòng tay ôm lấy chính mình, cuộn thành một đoàn giữa màn đêm cô quạnh.
Bóng đêm ngoài cửa sổ làm đứa bé cảm thấy bất an, chỉ có tự mình cuộn thành một đoàn như vậy mới có thể cảm nhận được nhiệt độ hiếm hoi còn sót lại.
Cao Bằng nỗ lực bày tỏ thiện ý, cảm giác tựa như một quái thúc thúc đang chuẩn bị dụ dỗ một đứa trẻ vậy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng linh hồn A Xuẩn vẫn không ngừng trốn tránh tại một góc không gian ý thức.
Lúc này liên hệ giữa hai người đột nhiên bị ngăn cách, Cao Bằng mở to mắt, bất đắc dĩ nhìn A Xuẩn trước mắt.
Dường như A Xuẩn còn chưa phản ứng lại, vẫn vung vẩy hàng đống tua dù theo thói quen, bồng bềnh trôi nổi giữa không trung.
Sau đó nó bỗng nhiên bừng tỉnh, hoang mang rối loạn bỏ chạy, nấp dưới gầm bàn.
Xoa xoa gương mặt, Cao Bằng có chút bất đắc dĩ, xem ra mình có hơi nóng vội rồi.
Rốt cuộc không phải một bên tình nguyện là có thể ký kết huyết khế, cần phải do hai bên đồng ý mới được. Cảm giác an toàn của A Xuẩn rất thấp, Cao Bằng đã nhận ra điểm này lúc còn trong không gian ý thức, ý thức của nó rất mơ hồ, cho nên cảm xúc A Xuẩn thế nào hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ có thể cảm thấy sự khiếp đảm thật sâu của nó.
Xem ra hắn cần phải tiếp xúc với A Xuẩn thêm một đoạn thời gian nữa mới được.
Tính cách A Xuẩn cũng không phải khó gần, chỉ là nên tiếp xúc với nó nhiều hơn một chút, lâu ngày nảy sinh tình cảm thì sẽ giảm đi lòng phòng bị của nó, hiện tại tình cảm giữa hắn và A Xuẩn còn chưa sâu đậm, còn cần thời gian bồi dưỡng.
Hôm sau, vẫn tiếp tục đi học như ngày thường.
Vì muốn xúc tiến tình cảm với A Xuẩn, Cao Bằng cũng mang theo nó đến trường.
Sau đó còn đặc biệt dặn dò Đại Tử chiếu cố A Xuẩn thật tốt rồi mới lên khu phòng học.
Giữa trưa tan học, lúc Cao Bằng đi xuống bỗng kinh ngạc phát hiện ra A Xuẩn đang lẳng lặng nằm bò trên đầu Đại Tử, còn Đại Tử thì cũng chẳng phản kháng chút nào.
Rõ ràng ngày hôm qua chúng nó còn nhìn nhau không thuận mắt, dường như hiện tại đã trở thành bạn thân gắn bó khăng khít rồi, đột nhiên Cao Bằng có chút không hiểu ra sao. Quả nhiên mình chẳng thể nào hiểu được quan hệ giữa Ngự thú với nhau!
Buổi chiều, ánh nắng gay gắt, sân huấn luyện bằng xi-măng bị hun nóng hổi.
Nhưng mà, Đại Tử vẫn tiếp tục ở trên sân, chịu đựng huấn luyện gian khổ, Cao Bằng đứng chỉ huy ở một bên, trên đầu đội một cái mũ bảy màu.
Cái mũ này rất dễ gây chú ý, bởi vì nó vô cùng lung linh rực rỡ.
Ở dưới ánh mặt trời chói chang thế này càng thêm tỏa sáng hơn.
Thậm chí đã hấp dẫn không ít sự chú ý của người xung quanh.
- Cái mũ của bạn kia thật xinh đẹp/xấu nhỉ!
- Giống như vừa lấp lánh bảy màu, lại có vẻ trong suốt nữa.
Dường như Cao Bằng không hề nghe thấy những âm thanh nghị luận xung quanh, bên rìa mũ thủy tinh bảy màu có từng sợi tua rua buông xuống, Cao Bằng đội cái mũ này phải nói là đặc biệt xấu.
- Cái mũ của bạn rất không tồi.
Đúng lúc này, giọng nói của Mục Thiết Anh vang lên.
- Cám ơn, nhưng mà bạn có sở thích che lại lương tâm nói chuyện từ bao giờ thế?
Sắc mặt Cao Bằng không hề thay đổi, bình tĩnh nói, rồi tháo cái mũ trên đầu xuống, sau đó thò tay vào trong mũ... đột nhiên lấy ra một chai trà xanh ướp lạnh.
Mục Thiết Anh: Σ(????)?
Cao Bằng đưa trà xanh cho Mục Thiết Anh hỏi:
- Uống không? Ướp lạnh rồi đó!
Mục Thiết Anh lắc lắc đầu đáp:
- Cám ơn ý tốt, tôi thích uống nước khoáng.
Sau đó Cao Bằng tiếp tục thò tay vào mũ, tiếp tục lấy ra một chai nước khoáng ướp lạnh vẫn còn tỏa ra hơi lạnh.
Mục Thiết Anh: Σ(°△°|||)
- Cái mũ của bạn ……
Mục Thiết Anh rốt cuộc nhịn không được.
- Đây là Phù Không Thủy Mẫu, một loại Ngự thú có năng lực không gian. Không đợi Mục Thiết Anh nói hết, Cao Bằng cười cười giải thích.
Mục Thiết Anh lập tức hiểu ra.
Nàng đã từng nghe nói về Phù Không Thủy Mẫu.
- Thương thế của Liên Tử nhà bạn đã tốt hơn chưa? Tôi thấy nó thay đổi rất lớn, hình như lá gan của nó cũng lớn hơn trước kia không ít thì phải?
Ánh mắt Cao Bằng rơi lên người Liên Tử hôm nay đặc biệt lớn mật dám nhìn thẳng vào hắn.
- Các vết thương đã gần như khỏi hẳn rồi, qua lần chiến đấu hôm nọ dường như tính cách Liên Tử đã mạnh mẽ hơn không ít.
Mục Thiết Anh vươn tay nhè nhẹ vỗ đầu Liên Tử, đáp lời Cao Bằng.