Chương 73: Mày Nhất Định Rất Khó Chịu Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
- Tú Anh rời giường ăn bữa sáng.
Trong căn phòng ngủ không lớn truyền ra tiếng gọi của một ông lão.
Một con Anh Vũ màu hồng đứng trên kệ áo, cất tiếng gọi với vị bà lão tóc hoa râm đang nằm trên giường ở phía đối diện.
Mỗi buổi sáng con vẹt này đều hô như thế với bà lão kia.
Cái này đã thành chuyện thường ngày trong hai năm qua.
Bà lão kia họ Trần, tên là Tú Anh.
Hôm nay Tú Anh không nghe lời rời giường như thường ngày, mở ra cặp mắt đục ngầu, cười cười với Anh Vũ.
Anh Vũ ngừng gọi, cứ đứng lẳng lặng trên kệ áo như thế, bốn mắt giao nhau với Tú Anh.
Tú Anh không có con cái, một trận tai nạn xe vào hai mươi năm trước đã cướp đi một nhà con gái nàng.
Từ đó trở đi, hai người già lẻ loi hiu quạnh sống nương tựa lẫn nhau, ở tại trong căn nhà không lớn này.
Sau tai nạn xe cộ đó, bọn họ nhận được một lượng tiền bồi thường lớn, nhưng họ không thay nơi ở mới, bởi vì căn phòng trong khu nhà cũ này bọn họ ở đã quen.
Sau này bọn họ nuôi thêm một con Anh Vũ.
Con Anh Vũ này cũng rất thông minh, học theo con người nói chuyện, cũng thường xuyên bắt chước các âm thanh khác, thường xuyên chọc cho hai vị lão nhân cười ha ha.
Hai vị lão nhân cứ làm bạn với Anh Vũ như vậy, bọn họ dạy Anh Vũ trò chuyện, Anh Vũ cũng bắt chước giọng nói của hai vị lão nhân.
Trong căn phòng lạnh lẽo giống như có thêm một tia nắng ấm áp.
Trước kia mỗi ngày đều là do ông lão gọi Tú Anh rời giường, nhưng từ sau khi mất đi con gái thì tinh thần Tú Anh cũng không tốt lắm, cũng trở nên rất thích ngủ, nếu không có ông lão thúc giục nàng rời giường thì nàng thường xuyên sẽ quên ăn điểm tâm, ảnh hưởng không tốt tới dạ dày.
Cho tới hai năm trước, ông lão kia tạ thế.
Điều này đối với Tú Anh mà nói thì không khác gì trời sập.
Đó là một đêm hắc ám, nàng không biết là mình làm sao mà vượt qua được.
Cho tới bình minh ngày thứ hai, thái dương vừa mới dâng lên.
Đó là ngày thứ hai mà ông lão tạ thế, cái con Anh Vũ trong nhà kia đứng ở đầu giường Tú Anh, bắt chước giọng nói của lão nhân nhỏ giọng nói với nàng.
- Tú Anh, rời giường ăn bữa sáng.
Tú Anh mở to mắt nhìn Anh Vũ đứng bên giường.
Cặp mắt kia rất quen thuộc, rất ấm áp.
Anh Vũ mổ mổ lông mao trên thân, lại ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Hốc mắt Tú Anh bị thấm ướt, rời giường, đi xuống nhà bếp làm một phần ăn sáng, cũng làm cho Anh Vũ một phần, lại luộc thêm một phần sủi cảo cho người bạn già của nàng, món ăn mà người đó thích nhất.
Anh Vũ không ăn, chỉ là mổ một cái rồi dừng lại.
Từ đó mỗi buổi sáng sớm Anh Vũ đều sẽ đứng ở bên giường Tú Anh, dùng giọng nói quen thuộc để gọi nàng rời giường.
Hôm nay Tú Anh không có rời giường như thường ngày, mà giống như một cô gái nhỏ núp trong chăn, cười nghịch ngợm với Anh Vũ.
Nụ cười này của nàng giống như đã trở lại sáu mươi năm trước.
Trở lại thời điểm vẫn còn là thiếu nữ, ngày nào đó, chính là đêm tân hôn mà nàng gả cho tân lang.
Trong thoáng chốc, Tú Anh càng ngày càng mỏi mệt, ánh mắt dần dần không mở ra được.
Thực ra tối hôm qua nàng nên đi, nàng đã quá già, sự cô độc không giây phút nào không ăn mòn nàng.
Nhưng nàng chỉ là muốn lại nghe, lại nghe một chút.
Lại nghe giọng nói của ông lão.
Lại nghe ông lão nói với nàng.
- Tú Anh, rời giường ăn bữa sáng.
Tình cảm chân thành của ta, người đã mang đi xa, rời ta mà đi.
Ta đếm ngược ngày người trở về, khi nào mới trở về đây.
Người nói, nếu như ta lại nghe giọng nói của người một lần nữa thì tức là ngày hai ta gặp lại.
Trong thoáng chốc, Tú Anh nhìn thấy ông lão, hắn đứng bên giường của nàng, lôi kéo tay nàng rồi nói với nàng.
- Tôi đã trở về, thân yêu, đợi lâu rồi.
Ngày thứ hai, lúc Cao Bằng đi xuống lầu thì thấy mọi người tụ tập lại một chỗ rồi thảo luận sôi nổi.
Trần bà bà ở dưới lầu đã qua đời, lúc hắn vào trong nhà bà thì nhìn thấy Trần bà bà nằm ở trên giường trong phòng ngủ, mặt mũi tràn đầy an tường.
Tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy một con Anh Vũ thân thể lạnh ngắt.
Bởi vì Trần bà bà không có người thân trực thuộc, cho nên dựa theo quy định của chính phủ thì thi thể nàng sẽ do nhà tang lễ thu nhận, sau đó thông báo cho họ hàng thân thích đến lấy.
Nếu như không có người tới nhận thì cũng dựa theo quy định của chính phủ, đưa thi thể đi hỏa táng, đặt trong Mộ Công.
- Ôi trời ơi.
- Hiển linh.
Tiếng huyên náo trách móc từ trong đám người truyền tới, không ít người bị làm cho hoảng sợ mà chạy ra bên ngoài.
Cao Bằng nhìn thấy một quầng sáng bất thình lình toát ra từ bên trong đám người, một quầng sáng bay lên không trung.
Mơ hồ có một con Anh Vũ màu lam nhạt hơi mờ bay lên không trung, quanh thân nó bay lượn từng tầng quầng sáng.
Tên quái vật : Linh Hồn Thủ Vệ Giả
Đẳng cấp quái vật : Cấp 25
Phẩm chất quái vật : Hoàn mỹ
Thuộc tính quái vật : Hệ Hồn
Giới thiệu vắn tắt quái vật : Chấp niệm của một linh hồn cường đại để lưu trú tại phàm trần, hình thái không đồng nhất, sau khi hoàn thành chấp niệm cũng sẽ trở về Minh Giới. Anh Vũ màu lam nhạt bay vòng quanh cửa sổ lầu ba ba vòng, sau đó phi mạnh một cái rồi biến mất trong không khí.
- Tôi nhìn thấy bọn họ bay lên, hai cỗ thi thể trên khung sắt đều hóa thành ánh sáng bay lên, con vẹt kia và người rõ ràng đều chết rồi.
Một tên nhân viên công tác ở nhà tang lễ thất kinh, hắn quả thực bị dọa đến mức quá sợ hãi.
Ngươi nói thế giới dị biến, nhưng thi thể cũng không thay đổi chứ.
Bất luận quái vật kinh khủng gì, hoặc là người, sau khi chết cũng có cùng một bộ dáng.
Dù sao cũng là lạnh ngắt, sẽ không động đậy.
Hiện nay sao mà ngay cả thi thể cũng đều không an phận rồi.
Nhân viên công tác nhà tang lễ quả thực bị dọa cho mặt mũi tái xanh.
Trần bà bà qua đời làm cho Cao Bằng sững sờ.
Hắn còn nhớ rõ Hôi Bàn Vằn Chu cũng là sủng vật của con gái Trần bà bà, trừ Hôi Bàn Vằn Chu ra thì trong nhà nàng còn có một con Anh Vũ.
Hiện tại nàng và Anh Vũ đều đi, vậy cái con Hôi Bàn Vằn Chu kia đâu?
Hắn nhớ được trước kia trong thành phố cũng từng phát sinh ra chuyện giống như vậy, sau khi chủ nhân chết đi, Ngự Thú được lưu lại thế gian, chúng nó không có chủ nhân ước thúc, có Ngự Thú lựa chọn tiến vào Thâm Sơn Đại Trạch quay về tự nhiên.
Còn có Ngự Thú bởi vậy mà tính tình biến đổi, trở nên có tính công kích rất mạnh, tập kích những người khác.
Lúc này Cao Bằng ra ngoài là chuẩn bị mua đủ tài liệu cần thiết cho A Xuẩn tiến hóa.
Trong những tài liệu này, trừ Mộc Không Tâm ra thì các loại tài liệu khác Cao Bằng cũng đều nghe nói qua, cũng không tính là trân quý khan hiếm.
Phát sinh chuyện này, Cao Bằng ngẫm lại thì quyết định đi lên lầu nhìn xem.
Cái con nhện nhỏ ưa thích chờ đợi trong hành lang kia cũng coi như tương đối quen thuộc với hắn.
Đi thật lâu, tới lúc đi tới trên hành lang tầng năm thì mới thấy cái con nhện nhỏ kia.
Tám cái chân gắt gao ôm lấy trần nhà, ánh mắt màu hồng lấp lóe sự điên cuồng, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp.
Ở trong mắt Cao Bằng thì trạng thái bây giờ của Hôi Bàn Vằn Chu là bi thương.
Thấy có người đến, Hôi Bàn Vằn Chu thấy mình thế này có hơi mất mặt nên đưa khuôn mặt cúi xuống, sau đó trốn ở nơi hẻo lánh trên trần nhà.
Mấy phút nữa, thấy Cao Bằng còn chưa đi, Hôi Bàn Vằn Chu thẹn quá hoá giận, lớn tiếng kêu to vài tiếng với Cao Bằng.
- Hí?
Đại Tử uể oải bò lên vai Cao Bằng, tùy ý gọi một tiếng.
Sau đó thân thể Hôi Bàn Vằn Chu cứng đờ, ủy khuất cuộn mình thành một đoàn.
Vừa mất đi chủ nhân, bây giờ lại còn bị con Ngô Công Ác Bá này khi dễ nữa sao, cuộc sống của nhện làm sao lại gian nan như thế.
Mất đi mộng tưởng làm nó cuộn thành một đống tròn vo.
Chít chít chít, nó rơi xuống từ phía trên trần nhà, không thèm nhúc nhích.
- Mày nhất định đang rất khó chịu.
Cao Bằng nói với nó, vừa nói vừa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ lên đầu Hôi Bàn Vằn Chu.
Hôi Bàn Vằn Chu có thể cảm nhận được thiện ý trong giọng nói của Cao Bằng, thân thể nó liền run lên. Trang 38# 1