Chương 83: Mộc Không Tâm Tới Tay Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Xem bộ dạng này, thiếu niên kia hiển nhiên đang tràn đầy cảnh giác đối bọn hắn, cái gì cũng sẽ không nói, trừ khi bọn họ sử dụng thủ đoạn cường ngạnh để ép buộc.
Nhưng tiếc là bọn họ đã bại lộ tung tích, mất đi cơ hội đánh lén, nếu như thất bại thì chính là vô nghĩa tăng thêm một kẻ địch.
Huống hồ nhìn qua tuổi tác của Cao Bằng không lớn, nhưng cũng đã có được mấy đầu Ngự Thú. Cứ việc Cao Bằng vừa rồi để cho Đại Tử lặng lẽ trốn vào bên trong đám lá khô, nhưng vẫn bị hắn quan sát thấy rõ ràng.
Tất cả có ba đầu Ngự Thú.
Hiện tại, Phù Không Thủy Mẫu có chiến lực bằng 0 cũng bị hắn đưa vào danh sách uy hiếp.
Tuổi không lớn liền có thể đồng thời nuôi dưỡng ba đầu Ngự Thú, hoặc là có tiền, hoặc là có thực lực, vô luận loại nào đều không dễ trêu chọc. Với lại đầu Ngự Thú mặc áo choàng đen kia phát tán khí tức để cho Đồ Đồ đang ngồi trên vai hắn cảm thấy xao động bất an.
Kinh nghiệm nhiều năm nói cho hắn biết, trừ khi có cơ hội có thể hoàn toàn giải quyết phiền phức, nếu không thì không thể tuỳ tiện gây thù hằn, người có quá nhiều thù hằn, thường thường chỉ có hai loại kết quả.
Hoặc là mạnh đến mức toàn bộ kẻ địch đều không dám lên tiếng. Hoặc là bị chết cực kỳ thảm.
Đặc biệt là trong cái thế giới chó má này, trời mới biết có cái Ngự Thú mới lạ gì ở lúc nào đó lặng lẽ lấy đi tính mạng của hắn.
Hắn cứ nỗ lực an ủi chính mình như vậy, đem tham niệm cưỡng chế áp xuống. Ba người đội trưởng, Đặng Sâm và Diêu Hoan quay người rời đi. Nói thật, hắn hiện tại vẫn rất ngạc nhiên như cũ. . . Bên trong những cây kia đến tột cùng có cái gì chứ!
Sau khi ba người đi xa, gương mặt của Diêu Hoan buông lỏng một chút, hắn thở phào một hơi, tuy rằng hắn đã từng đánh Hắc Quyền, nhưng đó cũng là vì kiếm tiền học phí cho em gái của mình, lúc em gái còn rất nhỏ cha mẹ đã ngoài ý muốn từ trần trong một vụ tai nạn giao thông, chỉ còn có hắn cùng em gái hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Mặc dù hắn đánh Hắc Quyền, hút thuốc, uống rượu, xăm hình, đi bar, nhưng mà hắn biết, hắn là một người tốt. Các thứ như là cướp bóc, lừa đảo, giết người… các loại hành vi phạm tội này hắn chưa từng bao giờ làm qua, vừa rồi quả thật làm cho hắn có chút khẩn trương.
Sắc mặt Đặng Sâm đen như đáy nồi, mặc dù mặt hắn vốn đã rất đen. Nhịn thật lâu, hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
- Lão Đại, vừa rồi vì sao chúng ta không động thủ? Nói không chừng Ngự Thú của tên kia chỉ là cảm giác nhạy bén một chút, nếu thật đánh nhau thì hắn không nhất định là đối thủ của chúng ta.
Đội trưởng lắc đầu:
- Không phải tất cả mọi chuyện đều muốn thông qua chém chém giết giết để giải quyết, chúng ta đợi lát nữa hắn đi khỏi lại trở lại, nhìn xem có thể hay không tìm tới manh mối gì, hắn có thể cắt ngang cây. . . Chúng ta cũng có thể mà, dù sao cây trong rừng rậm nhiều như vậy.
Nói xong, trên mặt đội trưởng lộ ra nụ cười đầy vẻ cao thâm mạt trắc. Hắn và Cao Bằng cũng không có tính xung đột với nhau, nếu như vừa rồi hắn có thể nhìn thấy bảo vật trong tay Cao Bằng, thì dù cho có thể mạo hiểm đắc tội với một thế lực nào đó mà hắn không chọc nổi đi nữa thì hắn cũng sẽ hành động, sau đó xử lý sạch sẽ tất cả dấu vết.
Nói cho cùng, rất đơn giản, lợi ích có ngang bằng với nguy hiểm hay không.
- Rõ ràng.
Đặng Sâm gật đầu.
Lại nghẹn hồi lâu, Đặng Sâm nói ra:
- Chỉ là đại ca, em thật rất ngạc nhiên trong thân cây đến tột cùng có cái gì.
- . . . Tôi cũng tò mò, được rồi, không nên quên nhiệm vụ hôm nay của chúng ta, vừa rồi đã trì hoãn không ít thời gian, nhanh lên đi.
Đội trưởng mở miệng nói.
Chờ sau khi mấy người kia đi xa, thần kinh căng cứng của Cao Bằng mới hơi thư giãn xuống. Nói thật, hắn cũng không biết nếu như vừa rồi những người kia thật sự muốn ra tay với mình thì hắn sẽ làm thế nào.
Là trực tiếp hạ sát thủ sao? Cao Bằng cũng không rõ ràng.
Tuy vậy, cũng may những người kia không có tiếp tục đến tìm hắn gây phiền phức, đây tất nhiên là kết quả tốt nhất. Sau đó hắn để cho A Ngốc tăng thêm tốc độ, Cao Bằng không hy vọng trì hoãn quá lâu để tiếp tục gặp phải người khác. Bận rộn hai giờ, toàn bộ phiến khu vực Tửu Bình Thụ này cơ hồ đã bị đốn ngã, chỉ để lại vẻ bừa bộn quanh mặt đất, Mộc Không Tâm cuối cùng cũng đã thu thập hoàn tất, có khoảng hai cân.
Nhìn qua cây cối đổ gãy đầy đất, Cao Bằng có chút bất đắc dĩ, trên cơ bản mỗi cái đều là bị chặt ngang từ giữa thân cây, như thế này thì quá rõ ràng. Lúc này sắc trời đã dần dần tối, cần nắm chặt thời gian.
Cao Bằng gọi Đại Tử tới, tìm kiếm ở chung quanh, rất nhanh tìm được một loại quả có hình dạng giống hạch đào màu đen. Bóc lớp vỏ ngoài ra, từng sợi tơ màu trắng dinh dính theo vết rách tuôn ra, ở bên dưới lớp vỏ cứng màu đen có rất nhiều lông tơ màu hồng. Đem những lông tơ này nhào nặn lại, kéo thành từng sợi, tiếp theo lại phủ một tầng lá khô ở bên ngoài, ngoắc để cho Đại Tử tới.
Đại Tử cái gì cũng không rõ bò đến, Cao Bằng một tay nắm lấy một cái râu của nó, tựa như nắm hai đầu dây điện, sau đó đem hai đầu dây điện chập vào cùng một chỗ, ở giữa nổ bắn ra hồ quang điện.
- Ừ.
Cao Bằng hài lòng gật đầu. Tuy rằng thực lực của Đại Tử trước mắt còn không có cách nào phóng lôi điện ra ngoài, nhưng mà đó vẫn là một cái quá trình nước chảy thành sông, mà không phải học tập tiến hóa.
Có thể kích phát ra hồ quang điện là đủ.
Lông tơ màu hồng nằm ở giữa hồ quang điện, từng chút từng chút "bắt lửa ", liên tục mấy lần thì rốt cục bùng cháy, loại lông tơ này cũng giống như bông gòn lúc trước Tai Biến vậy.
Ngọn lửa dâng lên, nhờ lá khô phía dưới nhanh chóng bắt lửa, thế lửa không ngừng mở rộng.
Phóng lửa đốt rừng sẽ bị giam mấy năm? Cao Bằng ngẫm lại. Trước khi Tai Biến chắc chắn phải vào tù ngồi mấy năm, nhưng bây giờ hình như là đã gỡ bỏ cái hình phạt này. Một mặt là diện tích trái đất mở rộng nhiều lần, rừng rậm cũng mở rộng theo nhiều lần. Mặt khác, sức sống và kháng tính của những thực vật này vượt quá sức tưởng tượng, loại lửa bình thường mà muốn bốc lên một trận cháy rừng là hoàn toàn không có khả năng. Tuy vậy, những gốc Tửu Bình Thụ bị chết đi nên sức sống giảm xuống rất nhiều, đối mặt với lửa lớn thì chỉ có thể dần dần hóa thành tro tàn.
Ánh lửa chiếu rọi trên mặt Cao Bằng, ánh lửa biến đổi chiếu lên làm bộ mặt hắn sáng tối chập chờn.
Sau khi tận mắt nhìn thấy toàn bộ Tửu Bình Thụ bị đốt thành tro bụi, Cao Bằng lúc này mới quay người rời đi.
Đêm đến, một hàng ba người lại tới đây, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét, trên mặt đất còn có thể nhìn thấy những đốm lửa lẻ tẻ và một tầng tro tàn thật dày.
Thế lửa chỉ thiêu đốt một mảnh khu vực xung quanh, hoàn toàn không ảnh hưởng đến những nơi khác, phảng phất bị hạn chế bởi một tầng lực lượng vô hình.
Đặng Sâm nhìn qua tro tàn khắp mặt đất, có chút im lặng, đều bị đốt thành dạng này thì còn có thể để lại thứ gì, tên nhóc kia thật sự là đáng ghét. So với Đặng Sâm đang một mực im lặng, vẻ mặt của đội trưởng trở nên ngày càng ngưng trọng hơn, nhìn qua tro tàn đầy đất, hắn thở dài,
- Quên đi, coi như chuyện này không có phát sinh qua, chúng ta trở về đi.
- A, đội trưởng, chuyện này cứ như vậy chấm dứt sao?
Đặng Sâm gãi gãi đầu.
- Cứ chấm dứt như vậy, nghe ta.
Đội trưởng tin tưởng ánh mắt của mình, có lẽ ngay cả bản thân tên nhóc phóng lửa kia cũng không nhận ra được, một phần quả quyết, tàn nhẫn tiềm tàng trong bản thân mình.