Chương 85: Khương Tiến Sĩ Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Sau khi làm xong mọi việc, về đến nhà đã là chín giờ tối, chuông điện thoại di động bất thình lình vang lên. Cao Bằng lấy điện thoại di động ra, đó là điện thoại của công ty xây dựng.
- Xin chào, có phải là Cao tiên sinh không?
Thái độ của người ở đầu dây bên kia có một chút biến hóa so với mấy ngày trước.
Cao Bằng đáp lại:
- Có chuyện gì?
- Cao tiên sinh, bây giờ ngài có thời gian không? Biệt thự bên này gặp phải một chút khó khăn, cần ngài tự mình đến xem một chuyến.
Điện thoại bên kia nói ra.
- Có phiền toái gì?
Lúc này đã hơi muộn, Cao Bằng không muốn ra ngoài:
- Có chuyện gì xin cứ nói thẳng đi.
Đầu điện thoại bên kia dừng lại chốc lát, tiếp tục nói:
- Trong biệt thự phát hiện một vài thực vật biến dị, làm chúng tôi gặp khó khăn khi làm việc, nếu như không thanh lý hết những thực vật biến dị này thì chúng tôi không thể tiếp tục sửa chữa. Nhưng mà, muốn thanh lý sạch thì lại cần dỡ bỏ một vài bộ phận kiến trúc, cho nên hy vọng ngài có thể tới một chuyến, chúng tôi mới có thể tiếp tục tiến hành bước kế tiếp, nếu như ngài không đến thì chúng tôi cũng không dám tùy tiện dỡ bỏ.
Cao Bằng chưa vội trả lời, nhíu nhíu mày, bên ngoài trời đã tối đen, mà ngày mai còn phải lên lớp, lúc tan học cũng đã sáu, bảy giờ tối.
- Được rồi, tôi tới ngay bây giờ.
Trước khi ra cửa, Cao Bằng dừng chân lại, thế nào hắn luôn có cảm giác gì đó là lạ.
Công ty xây dựng làm sao lại gọi điện thoại cho hắn muộn như vậy, Cao Bằng một bên suy tư một bên đi ra ngoài, vừa đi xuống tầng dưới, bước chân của hắn bất thình lình dừng lại. Công ty xây dựng nào còn làm việc lúc 9 giờ tối?
Cho dù tiến độ có chậm thì chín giờ còn tiếp tục tăng ca, cũng là siêng năng thái quá. Mặt mũi của mình thật lớn đó. . .
Chủ yếu nhất là vị trí biệt thự của mình nằm ở vùng ngoại thành, người ở thưa thớt, lúc Cao Bằng đi đến cũng sẽ tầm gần 10 giờ, không thể không cẩn thận.
Ngẫm lại, Cao Bằng một lần nữa cầm lên điện thoại di động rồi bấm một dãy số, cuộc điện thoại trọn vẹn vang mười mấy hồi chuông mới kết nối.
- Cao tiên sinh.
Bên kia truyền đến giọng nói cung kính.
Trên mặt Cao Bằng hiện lên một vòng nụ cười:
- Lý giám sát, hôm nay đã quá muộn, nếu không thì để ngày mai tôi đến, tối hôm nay ngài cũng nên để cho các anh em cấp dưới nghỉ ngơi một chút, về phần tiền công ngày hôm nay toàn bộ tính cho tôi.
Phía bên kia lâm vào yên lặng ngắn ngủi, sau đó một lần nữa mở miệng:
- Được rồi, bây giờ đúng là quá muộn, vậy thì xin lỗi đã quấy rầy Cao tiên sinh.
Nói xong, cúp điện thoại. Nghe âm thanh tít tít vang lên, Cao Bằng chậm rãi cất điện thoại đi.
Cùng lúc đó, căn biệt thự ở ngoại thành, mấy bóng người đứng ở nơi đó, trong đó có một người hai tay bị trói, sắc mặt lo lắng, trên trán đã nổi đầy mồ hôi, bất đắc dĩ nói:
- Các đại ca, tôi thật sự đã cố gắng hết sức, hắn không đến thì tôi cũng không có cách nào. Tôi cũng không thể ép buộc đem hắn trói đến đây chứ.
Ở bên cạnh hắn có đứng một người thanh niên mặc âu phục màu trắng, mái tóc của hắn được chải vuốt, đặc biệt nhất là lông mày của hắn, một bên lông mày phảng phất bị gặm mất một khối nhỏ, thiếu một bộ phận.
- Không nghĩ tới tên tiểu quỷ kia ngược lại cũng có chút tinh ranh, xem ra hắn đã phát giác được chỗ không thích hợp.
Trên mặt người thanh niên mang theo nụ cười.
- Xem ra tối nay hắn sẽ không tới.
Lúc này, bên cạnh có một tên đầu trọc đô con, di động trong tay hắn đột nhiên chấn động, sau đó chuông điện thoại vang lên.
Đầu trọc đưa mắt nhìn màn hình điện thoại di động, trên màn hình là ảnh chụp của một người phụ nữ ước chừng hơn ba mươi, trên đó viết hai chữ lão bà (vợ).
- Khương tiến sĩ, người nhà tên này gọi điện cho hắn.
Đầu trọc nói với thanh niên áo trắng.
Người đàn ông kia nghe thấy vợ mình gọi điện thoại đến thì vẻ mặt trên mặt trở nên phức tạp, lo lắng nói:
- Đại ca, thường ngày bây giờ tôi đã về đến nhà, nếu như không nghe điện thoại thì cô ấy khẳng định sẽ nghi ngờ.
Khương tiến sĩ liếc nhìn người đàn ông kia một chút:
- Nghe đi, nhưng cái gì nên nói cái gì không nên nói ông hẳn là rõ ràng, nếu để cho tôi phát hiện ông dám vụng trộm nói cái gì như kiểu muốn đi gặp bác mình, tôi sẽ giúp cả nhà ông đều đi gặp bác mình ở dưới âm phủ.
Khương tiến sĩ từ tốn nói, ngữ khí bình thản, nhưng lời nói lại làm cho sau lưng người trung niên phát lạnh.
Bác hắn trùng hợp vừa qua đời ngay tại năm ngoái. Những người này thế mà lại điều tra hắn.
Không biết những người này đến tột cùng đã điều tra ra bao nhiêu tin tức, hắn không dám làm trái, tùy tiện biên vài câu nói dối để lừa gạt vợ mình.
- Xem ra thời gian của chúng ta có hạn, nếu như có thể đơn giản giải quyết nhiệm vụ thì tôi thật sự không muốn dùng loại thủ đoạn thô lỗ này, dù sao chúng ta đều là người văn minh.
Nói xong, Khương tiến sĩ che miệng ho nhẹ vài tiếng.
- Nói thật, chỉ sợ trong tập đoàn ai cũng không nghĩ tới, Kỷ Hàn Vũ thế mà lại còn có một người cháu còn sống, nếu như không phải có người vụng trộm nói tin tức này cho tôi biết thì chắc rằng chúng ta đều cho là hắn đã không còn người thân nào.
- Nếu như tin tức cháu Kỷ Hàn Vũ còn sống truyền đi, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn động thủ diệt trừ mối uy hiếp này trong bóng tối.
Khương tiến sĩ nói một cách đầy thâm ý.
- Dù sao Kỷ Hàn Vũ cũng không có người thân, hắn rồi sẽ già đi, mà cháu ngoại hắn. . .Vẫn còn trẻ.
Tiền tài động lòng người, tập đoàn Nam Thiên bây giờ đã lớn mạnh thành một con quái vật khổng lồ, thế lực cao tầng rất nhiều, mỗi người đều có tư tâm của mình.
- Ách, ý anh là giết chết. . . Cao Bằng? Thế nhưng vì sao chúng ta không thể trực tiếp động thủ?
Một tên thanh niên đầu trọc ăn mặc quần áo màu đen nhíu mày, nếu như chỉ vì giết chết Cao Bằng, làm gì cần vẽ vời cho thêm chuyện ra, trực tiếp đến cửa động thủ là được.
- Kỷ Hàn Vũ hao tâm tổn trí phí sức bảo hộ che giấu người cháu này, khẳng định sẽ rất để ý đến sự an toàn của hắn, trong bóng tối tất nhiên sẽ có người bảo hộ. Nếu trực tiếp động thủ. . . Có thể sẽ xảy ra ngoài ý muốn, nếu kinh động đến Kỷ Hàn Vũ thì phiền phức lớn.
Lúc nói đến câu cuối cùng, trong mắt Khương tiến sĩ lộ ra một tia kiêng kị.
- Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, ai nói tôi muốn giết chết cháu của hắn?
Khương tiến sĩ im lặng.
- Tôi chỉ muốn nhìn tên tiểu tử chưa từng gặp mặt này một chút mà thôi, giết chết hắn đối với chúng ta có cái gì tốt chứ? Cậu cho rằng chỉ bằng chúng ta mà có tư cách tranh đoạt quyền lực của tập đoàn Nam Thiên sao?
Khương tiến sĩ nhịn không được cười lên một tiếng.
- Tôi chỉ là một cái nghiên cứu viên.
- Giết chết người cháu duy nhất của hắn, chờ đợi chúng ta chính là lửa giận ngút trời của Kỷ Hàn Vũ, người thứ nhất chết chính là chúng ta, mà kẻ thu lợ i sau cùng sẽ chỉ là những kẻ chân chính có tư cách tranh đoạt vị trí kia.
Khương tiến sĩ chắp hai tay sau lưng.
- Anh, nhưng em vẫn còn có chút chưa hiểu.
Đầu trọc lắc đầu.
Khương tiến sĩ thở dài một hơi, nói những chuyện này với người ngu, quá mệt mỏi.
- Nguyên nhân cụ thể các cậu không cần biết, chỉ cần biết, thân phận của Cao Bằng chính là thẻ đánh bạc của chúng ta, thẻ đánh bạc dùng để giao dịch với Kỷ Hàn Vũ. Huống chi tôi cũng thật sự có chút hứng thú đối với tên kia, nghe nói hắn là một cái Dục Thú Sư thiên tài, đáng tiếc, xem ra là không được gặp mặt.
Khương tiến sĩ chưa hề nói ra một cái lý do có cấp độ cao hơn, đó là sở nghiên cứu của hắn ở trong những cơ cấu nghiên cứu của tập đoàn Nam Thiên cũng không phải là cao cấp nhất. Huống chi, trừ cơ cấu nghiên cứu ra thì còn có các loại cơ cấu bảo an, cho nên coi như người thừa kế duy nhất của tập đoàn Nam Thiên chết đi, vị trí kia cũng không tới phiên hắn, cho nên lần này hắn đến đây cũng chỉ là mang tư tâm tìm hiểu một chút tin tức trước.
Dù sao nói theo một ý nghĩa nào đó, Cao Bằng xem như là Thái Tử, tương lai rất có thể sẽ kế thừa "Hoàng vị" .
Nếu quả thật rất có thiên phú thì còn có khả năng kế vị trước giờ.
Khương tiến sĩ giống như cười mà không phải cười, ngẩng đầu nhìn lên trời:
- Thời gian cũng không còn sớm, người của Kỷ Hàn Vũ hẳn là sắp đến.
Sắc mặt người đàn ông bị chế ngự ở một bên trở nên trắng bệch, hắn nghe thấy rất nhiều tin tức không nên nghe. Như thế, hắn có thể chết hay không? Có thể chết hay không?. . .Cái từ ngữ giết người diệt khẩu này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu hắn.
Khương tiến sĩ liếc hắn một cái, búng tay. Một con bướm màu trắng đen xen kẽ bay ra từ âu phục màu trắng, trước đó con bướm này đậu ở trên phần áo trước ngực của hắn, nhìn qua tựa như một cái họa tiết sinh động như thật.
Con bướm lấp lóe ở trên đỉnh đầu người trung niên, vẩy xuống một chút bụi phấn màu trắng, bụi phấn màu trắng chậm rãi bay xuống, sau khi tiếp xúc da thịt thì trực tiếp dung nhập vào thân thể, sau đó người trung niên ngất đi tại chỗ .
Ầm ầm, trên bầu trời một tia sét khủng bố xẹt qua, lôi kéo theo một hồi tiếng sấm thật dài. Khương tiến sĩ biến sắc, nụ cười tự tin trên mặt bất thình lình cứng ngắc, khóe miệng hiện ra một tia đắng chát: