Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thần Sủng Tiến Hóa

Chương 89: Khiêu Chiến Khô Diệp Hoàng

Chương 89: Khiêu Chiến Khô Diệp Hoàng
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Đại Tử từ từ bò vào trong lồng sắt.

Khô Diệp Hoàng vẫn đang một mực lẳng lặng treo trên mép lồng sắt bắt đầu bất an di chuyển thân thể. Đại Tử di động sang trái mấy
bước, ánh mắt Khô Diệp Hoàng liền hướng theo động tác Đại Tử mà xoay tròn, móng vuốt treo ở trên lưới sắt hơi hơi dùng lực ép vào
phía trong, đôi cánh thì run rẩy bất an.

- Đại Tử, tiến hành khiêu khích nó đi.

Cao Bằng nhắc nhở Đại Tử thông qua khế ước. Đại Tử thận trọng gật đầu, sau đó cả người đứng thẳng lên, vô số móng vuốt đóng mở,
cả người giống như sóng lớn vung vẩy, cơ thể tựa như rong biển, theo sóng tung bay.

Đám người bên ngoài lồng sắt nhìn thấy một màn này, cái cằm thiếu chút bị trật khớp.

- 666…

Một tên mập mạp trợn mắt há hốc mồm.

- Cmn.. đây là cái quỷ gì thế?

Một thanh niên khác nhéo nhéo cánh tay mình một cái.

Huấn luyện viên Trương vẫn một mực nghiêm mặt, nhưng khóe mắt cũng hơi run rẩy một chút, sau đó yên lặng quay đầu đi chỗ khác.

Trên lưới sắt, Khô Diệp Hoàng nghi hoặc nhìn qua con rết đang làm ra hành vi quỷ dị phía dưới, chần chờ chốc lát, hai cánh phía sau
đột nhiên mở ra, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh màu xám lao đến.

Chân trước mọc ra đủ các loại gai nhọn giống như lưỡi hái quét tới, sự di động với tốc độ cao cộng thêm những chiếc răng cưa sắc bén,
hai thứ kết hợp lại có thể tạo ra một lực sát thương khủng bố. Giống như cái cưa vậy, chỉ cần bị cắt trúng, sau đó chính là bong da tróc
thịt, tình trạng cực kì thê thảm.

Sau đó. . .

Cơ hồ trong cùng một lúc, Đại Tử đang dựng thẳng người liền nhào lên phía trước. Khô Diệp Hoàng nhạy bén nhấc cả người dậy, hơn
phân nửa người tránh thoát đòn bổ nhào đó, sau đó móng vuốt chọc vào khe hở ở lớp vỏ trên lưng Đại Tử.

Nói là trúng điểm yếu cũng đúng, nhưng chung quy cũng phải dựa vào lực lượng để nói chuyện. Nếu như lực công kích của Khô Diệp
Hoàng có thể mạnh hơn một chút, thì có thể trực tiếp chém Đại Tử thành hai đoạn theo khe hở đó. Dù sao nó cũng là vị trí quan trọng ở
lớp vỏ giáp của Đại Tử.

Khô Diệp Hoàng vọt mạnh đến khiến Đại Tử lảo đảo một cái, suýt nữa thì lật ngửa ra sau. Đầu Khô Diệp Hoàng này có chiều dài không
khác lắm so với Đại Tử, cũng dài gần ba mét, nhưng cả người lại lớn hơn Đại Tử không chỉ một bậc. Nếu đơn thuần ở trên mặt lực
lượng thì Đại Tử không hề chiếm được bất kì ưu thế nào.

Đại Tử rít lên một tiếng bén nhọn, cả người xoay chuyển, cái đuôi trực tiếp xoay vòng trên không trung, cả người xoay tròn một trăm tám
mươi, sau đó thân thể Đại Tử uốn éo, áp vào trên lưng Khô Diệp Hoàng.

Để có thể bay được thì Khô Diệp Hoàng vốn cũng tương đối miễn cưỡng, trên lưng lại còn bị Đại Tử cưỡi lên, trực tiếp để cả người nó
trầm xuống, từ không trung té xuống mặt đất.

Hai đầu quái vật quấn quýt lấy nhau thành một đoàn, lăn qua lăn lại trên mặt đất. Tuy rằng tư thế hơi xấu một chút, nhưng mà phương
thức con rết săn mồi vốn là như thế này, toàn bộ thân hình giống như rắn quấn quanh trên người kẻ địch, sau đó sẽ tiêm nọc độc vào
trong cơ thể của kẻ địch.

Đương nhiên, với thể tích của Đại Tử bây giờ thì chỉ cần một đôi kìm lớn như cái kéo ở miệng cũng có thể phát ra một lực sát thương
không nhỏ. Nọc độc được tiêm vào, Khô Diệp Hoàng càng ngày càng suy yếu.

Cao Bằng bất đắc dĩ phải triệu hồi Đại Tử.

Nếu như tiếp tục tiêm vào nọc độc thì chắc hẳn bạn học của hắn sẽ không có mục tiêu để huấn luyện.

Lần huấn luyện này căn bản không có gì ngoài ý muốn, bởi vì kịch độc của Đại Tử xác thực rất mạnh mẽ, mà quái vật hệ bay lượn ở
phương diện lực phòng ngự đều không phải là quá mạnh.
Bởi vì muốn bay lượn được thì thân thể nhất định không thể quá cồng kềnh, cần phải nhẹ nhàng và linh hoạt.

Đại Tử bò từ trong lồng sắt ra ngoài, cả người Khô Diệp Hoàng hơi chuyển thành màu tím, thân thể cứng ngắc nằm tại chỗ.

Tên quái vật : Khô Diệp Hoàng

Trạng thái quái vật : Bị thương (trúng độc)

Chờ Đại Tử ra ngoài, những người khác nô nức tấp nập báo danh, cơ hội đánh chó ở dưới nước lại đến. Mỗi ngày trên cơ bản cũng là
Đại Tử dẫn đầu đem quái vật đánh cho gần chết, sau đó bọn họ thay phiên khi dễ những con quái vật tàn tật kia.



Kê Bà Long hung hăng càn quấy đi vào chiếc lồng rồi dừng lại, vô cùng bá khí nhìn xung quanh. Sau đó nó nhìn chằm chằm vào Khô
Diệp Hoàng bởi vì thụ thương mà không tiện động đậy, ánh mắt Kê Bà Long liền sáng lên.

Đây là gì? Đây không phải là châu chấu mà trước kia nó thích ăn nhất hay sao?!

Tuy rằng thân thể hơi lớn một chút, nhưng bộ dạng thảm hại này lại làm nó nổi lên ý nghĩ tiến đến ăn hiếp một chút.

Kê Bà Long lộc cộc xông lên, liên tục mổ đối với Khô Diệp Hoàng, mổ cho nó thương tích đầy mình.

Huấn luyện buổi chiều kết thúc, huấn luyện viên Trương gọi tất cả mọi người tới:

- Trong các cậu có ai là năm ba?

Chủ nhân của Kê Bà Long giơ tay lên.

- Ừm, năm ba ở lại, còn lại về trước đi.

Huấn luyện viên Trương mở miệng nói, bọn học sinh còn lại nhao nhao rời đi.

- Cậu có chuyện gì sao?

Huấn luyện viên Trương sững sờ nhìn Cao Bằng vẫn còn đang ở lại.

Cao Bằng ngại ngùng cười nói:

- Huấn luyện viên Trương, ở lại có phải liên quan đến thi tốt nghiệp không?

Huấn luyện viên Trương sững sờ:

- Đúng.

Sau đó hắn nhìn Cao Bằng và Đại Tử, gật gật đầu:

- Vậy cậu cũng ở lại đây đi.

Tất cả Ngự Sử sinh năm ba có hơn sáu trăm người tạo thành một trận hình. Bên cạnh mỗi một người đều có ngự thú của họ, cho nên
chỗ đứng có chút rộng rãi.

- Trong mọi người có năm ba, cũng có năm hai...

Tổng huấn luyện viên Trần đứng trên đài, chắp hai tay sau lưng nhìn xuống đám học sinh.

- Còn có hai tháng chính là thời điểm thi tốt nghiệp, kết quả huấn luyện hai tháng này có ảnh hưởng rất lớn đến thành tích của các cậu.

Tổng huấn luyện viên Trần lớn tiếng nói:

- Đừng tưởng rằng có thành tích tốt là vô dụng, tất cả Đại Tập Đoàn, Quân đội, Chính phủ đều sẽ ném ra cành ô liu đối với Ngự Sử sinh
có thành tích tốt, tuy rằng nói như vậy sẽ có vẻ hơi giống con buôn, nhưng sự thật chính là như thế. Huống hồ, coi như các cậu không
cảm thấy hứng thú đối với việc gia nhập thế lực nào đó, thì việc giúp chính mình mạnh mẽ hơn cũng không có gì sai.

Tiền tài, địa vị, quyền thế, đây là những thứ mà từ xưa đến nay đều có rất nhiều người theo đuổi, đương nhiên không thể phủ nhận sẽ
có một chút người đơn thuần chỉ tín ngưỡng thực lực, nhưng chung quy chỉ là số ít.
Tổng huấn luyện viên Trần có chút bất đắc dĩ, thực sự hắn không muốn dùng công danh lợi lộc để kích thích đám học sinh, nhưng hắn
cũng không có cách nào khác.

Trong lòng Cao Bằng bất thình lình nhớ tới tập đoàn Nam Thiên, trước kia bởi vì ông ngoại rất bướng bỉnh, mà tính khí của mẹ hắn
cũng được kế thừa từ ông ngoại, sau đó quan hệ của cha và con gái hai người vẫn luôn luôn cứng ngắc.

Mẹ hắn từ trước đến giờ chưa từng tiếp nhận bất luận vật gì của ông ngoại, chỉ là đến cuối năm hay dẫn gia đình về gặp mặt trong
buổi đoàn viên.

Lấy thân phận của Cao Bằng cũng không có khả năng tiếp xúc đến cao tầng của tập đoàn Nam Thiên, tuy nhiên nghĩ kỹ lại thì chắc
hiện tại cũng đã đổi chủ.

Đối với việc này Cao Bằng ngược lại cũng không có chút đau lòng, tiếc hận hay hối hận nào. Bởi vì những vật này vốn không thuộc về
hắn, cái này cũng là do cách giáo dục từ nhỏ của cha mẹ.

Nếu quả thật muốn nói, có đôi khi một mình hắn sẽ nhớ tới ông ngoại đang không rõ sống chết của mình.

Sau này mình có lẽ sẽ đầu nhập vào chính phủ? Cao Bằng đột nhiên nghĩ đến, tóm lại liên minh chính phủ dù sao cũng tốt hơn so với
thế lực tư nhân, sẽ không để cho hắn ảo giác là phải phục vụ cho lợi ích của một người nào đó.

Đây đều là chuyện sau này, coi như muốn đầu nhập vào chính phủ thì cũng phải chờ đến lúc mình đủ mạnh đến một tình độ nào đó, chí
ít sẽ không trở thành quân cờ của người khác.




Trang 46# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch