Chương 97: Huyết Ti Tâm Shared by: epubtruyendich.com === oOo ===
Mồ hôi lạnh thấm đẫm sống lưng.
Bờ môi Cao Bằng trắng bệch, nếu như không phải vừa rồi A Ngốc kịp thời phản ứng, chỉ sợ chính mình và Đại Tử đã phải táng thân trong miệng rắn.
Sâm Cự Mãng phát hiện con mồi chạy mất liền không nhanh không chậm nâng chiếc đầu rắn to lớn lên, đạm mạc liếc nhìn phương hướng đám người Cao Bằng đào tẩu. Do nó đã nhận ra có khí tức cường đại lạ lẫm ở trong địa bàn của mình, cho nên mới đến đây thăm dò một chút mà thôi.
Sâm Cự Mãng uể oải rụt trở về, thân thể to lớn phảng phất như không có trọng lượng quấn quanh vào thân cây to lớn, biến mất dưới tán lá rậm rạp.
Cao Bằng híp mắt lại,
- A Ngốc.
Buông chủ nhân và Đại Tử xuống, A Ngốc nghiêng đầu nhìn qua.
- Có thể giết nó hay không.
Cao Bằng nhìn qua Sâm Cự Mãng đã rời đi, đây là lần thứ hai hắn cảm giác được tử vong uy hiếp. Hắn không trêu chọc đến đầu Sâm Cự Mãng này, nhưng đối phương lại liên tiếp tìm tới cửa hai lần.
A Ngốc không trả lời thẳng vấn đề này, chỉ nắm chặt hai nắm đấm rồi hung hăng đấm vào nhau, phát ra âm thanh trầm đục,
- Giết! Giọng nói khàn khàn vang vọng trong rừng cây, tăng thêm mấy phần sát khí.
Nói xong, A Ngốc chạy nhanh về phía trước mấy bước, nhấc áo bào đen lên, lộ ra lớp xương cốt màu xám bạc tráng kiện phía dưới.
Linh hồn hỏa diễm màu u lam tăng vọt, tiếng gào trầm thấp khàn khàn vang ra từ trong cổ họng.
Rống! ! !
Tiếng gào rống vang vọng trong rừng cây, kinh động đến Sâm Cự Mãng đang muốn đi.
A Ngốc nhảy lên một cái, tay trái đột nhiên nắm vào thân cây, thuận thế bật lên, thân thể liền bay lên trên không, giống như một thanh lợi kiếm được rút khỏi vỏ!
Con mắt vẫn luôn bình tĩnh của Sâm Cự Mãng đột nhiên co rụt lại, hai con mắt băng lãnh gắt gao khóa chặt A Ngốc.
Cái con hầu tử này, quả thực muốn chết.
Sâm Cự Mãng mở miệng lớn ra, xuất kích nhanh như điện.
A Ngốc đang giữa không trung nên không cách nào mượn lực, nhìn qua thì tựa như chính mình đang chủ động đưa lên miệng đối phương.
Hí!
Mùi hôi thối nồng đậm truyền ra từ trong khoang miệng đen kịt.
A Ngốc gầm thét, Huyết Ti Tâm trong thân thể điên cuồng nhảy lên, trái tim do tơ máu ngưng tụ thành co rụt vào trong, sau đó phóng mạnh ra phía ngoài một cái, mang theo lực bộc phát khủng bố.
Song quyền mạnh mẽ giơ lên, tơ máu ngưng tụ lại ở phía trên, phảng phất như một dây cũng được kéo căng.
Bành!
Một quyền cuồng bạo đánh vào trên hàm răng của Sâm Cự Mãng.
Xoạt xoạt một tiếng, hàm răng chịu một lực lớn liền bị đẩy vào phía trong, vặn vẹo thành một độ cong quỷ dị.
Ba.
Răng bị gãy tận gốc, kéo theo một mảng huyết nhục lớn, huyết dịch phun ra ngoài.
Kịch liệt đau nhức ở hàm răng làm cho Sâm Cự Mãng cắn xuống đột nhiên cảm thấy chua xót, trở nên mềm nhũn. A Ngốc giẫm mạnh vào hàm dưới, lăng không nhảy lên trên lưng Sâm Cự Mãng, động tác thanh thoát nhanh nhẹn.
Cưỡi trên lưng Sâm Cự Mãng, hai tay của A Ngốc giơ lên, một quyền lại một quyền đánh vào trên đầu Sâm Cự Mãng.
Sâm Cự Mãng kêu rên, nó dựng thẳng lân phiến bên ngoài thân lên, tựa như vô số lưỡi dao đang dựng đứng, ý đồ cắt nát địch nhân. Nhưng mà, khi mấy lưỡi dao lân phiến này cắt vào xương cốt của A Ngốc thì chỉ có thể phát ra những âm thanh chói tai.
Tinh hoa toàn thân A Ngốc có thể nói đã cô đọng hết trên bộ xương này, lực phòng ngự tuyệt đối rất cao.
Thấy chiêu này vô dụng, Sâm Cự Mãng liền ngã xuống từ trên cây. Cao Bằng vốn tưởng rằng mặt đất sẽ run rẩy kịch liệt, nhưng sau khi Sâm Cự Mãng rơi xuống thì chỉ phát ra một tiếng vang trầm, phảng phất như một đoạn ống thép rỗng ruột rơi trên mặt đất, lực lượng dường như đã bị tháo bỏ hết.
Sau khi Sâm Cự Mãng rơi trên mặt đất thì thân thể điên cuồng lăn lộn, đống lá khô dày đặc trên mặt đất bị quấn bay lên không trung, từng cây từng cây đại thụ bị bẻ gãy, đổ ập xuống.
Vô luận Sâm Cự Mãng lăn lộn như thế nào, A Ngốc đều gắt gao bám lấy lân giáp của Sâm Cự Mãng. Bên ngoài thân Sâm Cự Mãng có kết cấu như lưới đánh cá, trong khe hở của lưới đánh cá là từng chiếc lân phiến, những chiếc lân phiến này có thể dựng thẳng lên, cũng có thể thu hồi.
Khi chúng nó dựng thẳng lên thì sẽ giống như những lưỡi dao, tràn đầy tính công kích. Vô số lân phiến có hình dạng lưỡi dao dựng thẳng lên, sau đó thân thể cự mãng lăn lộn qua lại, đó chính là thứ binh khí kinh khủng nhất.
Nhưng lúc này, những chiếc lân phiến dựng thẳng lên chém vào xương cốt của A Ngốc chỉ có thể phát ra những âm thanh chói tai khó nghe, thỉnh thoảng cũng cắt ra những vết ngấn màu trắng. Thừa dịp lúc Sâm Cự Mãng mệt mỏi dừng lại, A Ngốc lại huy quyền điên cuồng đánh vào đầu của nó.
Đánh cho Sâm Cự Mãng đau đầu.
Đáy lòng nó không biết đã mắng con khỉ này bao nhiêu lần.
Mắt thấy trạng thái của Sâm Cự Mãng từ khỏe mạnh tụt dần xuống thương thế trung cấp.
Sâm Cự Mãng thở hồng hộc nằm trên mặt đất, đôi mắt híp lại.
Sau một khắc, lân phiến bên ngoài thân thu vào, sau đó lẳng lặng nằm dài trên mặt đất, thân thể kéo căng thẳng tắp.
Sau đó nó bắt đầu điên cuồng xoay tròn, A Ngốc hơi sơ sẩy đã thiếu chút nữa bị quăng ra ngoài, may mà cuối cùng đã kịp thời nắm được một cái lân phiến phía sau Sâm Cự Mãng. Sức kéo khổng lồ làm cho tấm lân phiến này bị vặn vẹo không ra hình dáng gì, một tia huyết dịch chảy ra từ bên dưới lân phiến.
Còn không đợi A Ngốc tiếp tục điều chỉnh lại tư thế, Sâm Cự Mãng đã động.
Điên cuồng xoay vòng trên mặt đất, một vòng, hai vòng, ba vòng. . .
Tốc độ càng lúc càng nhanh, lá khô dưới chân đã sớm bị thổi tan chỉ còn lại bùn đất màu vàng sậm, một cái hố sâu trên lớp bùn đất dần dần hiện rõ ràng,
Bành ——
A Ngốc bị ngã bay ra ngoài, trong tay có nắm một khối lân phiến bị gãy lìa, phía trên còn dính một chút huyết dịch.
Trong mắt Sâm Cự Mãng lộ ra ánh nhìn nguy hiểm, ngang nhiên phóng về phía A Ngốc!
Lần này nó không há miệng nữa mà ngậm chặt miệng lại, phóng tới tựa như một đầu tàu cuồng bạo.
A Ngốc không tránh kịp liền bị đụng bay, va gãy một cái cây đại thụ rồi lại bay thêm mười mấy mét về phía sau mới dừng lại được.
Sâm Cự Mãng ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Đang chịu thương thế nên nó không muốn lưu lại tử đấu, ở nơi hoang dã nguy hiểm này, trừ phi tất yếu, nếu không ở tình huống bình thường quái vật sẽ không liều mạng với đối thủ.
Nó muốn đi, nhưng A Ngốc lại không muốn buông tha nó.
Đã lập xuống quân lệnh trạng với chủ nhân nên nó liền thấp giọng gào thét, quỳ một chân trên đất, cánh tay phải thô to ấn vào lồng ngực của mình. Bên trong đó là một viên trái tim màu đỏ, nó đang đập với tần suất càng ngày càng quỷ dị, lúc nhanh lúc chậm, phảng phất như đang tìm kiếm tiết tấu nào đó.
Sâm Cự Mãng đang chạy trốn về chỗ sâu đột nhiên dừng lại, nó cảm thấy trái tim của mình có chút không đúng, tần suất đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp rút, tốc độ chảy của huyết dịch toàn thân cũng không ngừng tăng tốc.
- Hí!
Sâm Cự Mãng gầm thét, không biết loại cảm giác cổ quái này đến từ đâu.
Đầu A Ngốc cúi xuống, năm ngón tay phải xuyên thấu qua khe hở xương sườn ở ngực, sau đó những ngón tay tuyết trắng nắm lấy trái tim.
Từng chiếc sợi tơ màu đỏ phảng phất như có được sinh mệnh tuôn ra phía ngoài, chảy ra qua khe hở ngón tay, tơ máu toàn thân A Ngốc đang giảm bớt với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, toàn bộ chúng chảy vào bên trong viên trái tim nhân tạo này.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Mặc dù đối tượng công kích của A Ngốc không bao gồm Cao Bằng và Đại Tử, nhưng Cao Bằng vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, một luồng áp lực không hiểu đang bao phủ toàn thân của hắn. Sâm Cự Mãng bỗng nhiên quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào A Ngốc, sau đó nhanh chóng tăng tốc về phía A Ngốc, giống như một đầu trâu điên thoát cương.
A Ngốc ngẩng đầu lên đối mặt với Sâm Cự Mãng, nhếch miệng phát ra một tràng cười to không tiếng.
Bành! ! !
Trái tim bị bóp nát.
Sâm Cự Mãng cũng chấn động, giống như gặp phải trọng kích.
Xu thế va chạm cũng bị ngăn chặn tại nửa đường, nó đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Buông tay phải ra, tơ máu đứt gãy rơi xuống qua khe hở của xương. A Ngốc đứng thẳng dậy, khí thế trên người tựa hồ đã suy yếu rất nhiều do Huyết Ti Tâm bị hủy diệt.
Huyết Ti Tâm là năng lực đặc hiệu thuộc về A Ngốc, cũng có thể hiểu thành thiên phú thần thông mà A Ngốc thức tỉnh sau khi tấn thăng phẩm chất Sử Thi.
Trái tim hủy đi vẫn có thể tái sinh, nhưng mà cần hao phí thời gian và một lượng lớn tơ máu.
Sâm Cự Mãng vô lực nằm trên mặt đất, khóe mắt có từng tia máu trượt xuống, nó nhìn chằm chằm vào A Ngốc đang càng ngày càng gần với vẻ không cam lòng.
Cuối cùng, một nắm đấm xuyên thủng mắt nó, đâm thật sâu vào trong đầu, sau đó lại xoắn mạnh một phát!
Sâm Cự Mãng run rẩy một lát, rốt cuộc đã trút một hơi cuối cùng.