Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thăng Thiên

Chương 10: Câu hỏi khó

Chương 10: Câu hỏi khó



- Tiểu Từ, may mà cậu ở đây, đi, đi theo tôi.

Từ Quân Nhiên đang thất thần thì trước mặt đã xuất hiện người vừa rời khỏi văn phòng - Phong Huống. Lúc đó mặt Phong Huống có chút lo lắng, sau khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên, anh ta do dự một lát rồi mở miệng nói.

Nghe Phong Huống nói vậy Từ Quân Nhiên ngây người trong giây lát, thật không ngờ ngày đầu tiên đi làm đã được giao nhiệm vụ.

Theo lẽ thường, người của tổ tổng hợp chủ yếu ngồi làm việc trong văn phòng, rất ít khi về cơ sở. Vì dù sao đã có tổ văn thư theo chân các lãnh đạo đi điều tra khảo sát. Thế nhưng sau khi tình hình hỗn loạn kết thúc không lâu, trong vài năm ngắn ngủi, nhân sự ở các cơ sở không đủ, không giống như sau này, một văn phòng có đến mười mấy người chen chúc. Cho dù là tổ văn thư của huyện uỷ thì cũng chỉ có hơn mười người, nghe thì tưởng là nhiều nhưng thực ra sau khi phân tách ra thì cũng chẳng còn bao nhiêu.

- Chủ nhiệm, xảy ra chuyện gì vậy?

Từ Quân Nhiên vừa đi theo Phong Huống vào tổ tổng hợp vừa hạ giọng hỏi.

Phong Huống vô cùng lo lắng, bất đắc dĩ nói:

- Đừng nhắc đến nữa, trấn Lý Gia và thông Đại Vương lại đánh nhau rồi! Lão bí thư lại đang đi họp trên thành phố, Chủ tịch huyện Dương muốn dẫn người qua đó.

Bước chân Từ Quân Nhiên chợt sững lại, thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng, nếu không phải kiếp trước hắn đã luyện được tác phong làm việc trên quan trường nhiều năm thì có lẽ giờ này lòng dạ đã rối loạn rồi.

Trấn Lý Gia và thôn Đại Vương?

Từ Quân Nhiên biết hai nơi này đều là công xã trực thuộc huyện Vũ Đức, từ trước tới nay, hai bên vì nguồn nước tưới tiêu mà tranh chấp không dứt. Mỗi lần xảy ra chuyện đều là Nghiêm Vọng Tung đứng ra nói chuyện với người đứng đầu hai bên để hoà giải.

Bây giờ là mùa hè đang cần nước tưới tiêu, chẳng trách lại xảy ra chuyện đánh nhau?

Hắn vẫn đang suy nghĩ thì Phong Huống ở bên cạnh đã gọi hết nhân viên trong phòng tập trung lại, vừa đi vừa dặn dò:

- Lát nữa các cậu phải đi theo cảnh sát, cố gắng khuyên ngăn quần chúng, tuyệt đối không được để bọn họ lại gần nhau.

Đám người vội vàng đi về hướng toàn nhà huyện uỷ, Từ Quân Nhiên phát hiện lúc này đã có rất nhiều người tập trung ở đây, bọn họ đang nghe chỉ thị của cấp trên.

Một lúc sau, mấy lãnh đạo của huyện vội vàng bước ra ngoài, người đi đầu không ai khác chính là chủ tịch huyện huyện Vũ Đức - Dương Duy Thiên.

Đây là lần đầu tiên Từ Quân Nhiên nhìn thấy vị chủ tịch huyện trong truyền thuyết. Trái ngược với vẻ già dặn và kiên định của Nghiêm Vọng Tung, Dương Duy Thiên rõ ràng trẻ hơn, dáng người cao gầy, làn da được bảo dưỡng rất tốt, vừa nhìn đã biết là người thành phố sinh ra trong nhung lụa. Gã có khuôn mặt vuông chữ điền, nhìn có vẻ rất chính khí, rất có uy thế của người kẻ cả. Không thể không thừa nhận, Dương Duy Thiên chính là người vừa sinh ra đã có tướng làm quan, chỉ cần dựa vào nét uy nghiêm và nụ cười hoà nhã thân thiết cũng khiến người ta dốc sức làm việc vì gã.

Theo sau Dương Duy Thiên là một người mặc quân phục cảnh sát khoảng tầm 30 tuổi, nếu phải dùng bốn chữ để hình dung về người này thì chỉ có thể là “nghiêm nghị sắc lạnh”.

Người này chính là cục trưởng cục công an, đồng thời cũng là người cướp đi vị trí của Lý Đông Viễn- Trình Hồng Đạt.

Ngày hôm đó ở Lý gia, Lý Đông Viễn đã nói cho Từ Quân Nhiên biết vì sao bây giờ ông chỉ là bí thư uỷ ban chính pháp mà không phải cục trưởng cục công an huyện.

Năm thứ 2 khi Từ Quân Nhiên đang học đại học, huyện Vũ Đức xảy ra một vụ án mạng, một người nông dân ở công xã Trường Thanh bị người ta giết ở trong nhà, hung thủ chưa rõ là ai. Lúc đó người phụ trách phá vụ án này chính là cục trưởng cục công an huyện - Lý Đông Viễn.

Tình hình lúc đó bây giờ chẳng có cách nào kiểm chứng, Từ Quân Nhiên chỉ biết rằng sau khi thẩm vấn mấy nghi phạm, cho rằng bọn họ không phải là hung thủ nên đã thả đi. Tình hình sau đó khiến mọi người bất ngờ, phó cục trưởng cục công an lúc ấy là Trình Hồng Đạt vừa được điều công tác từ thành phố về khoảng 4 tháng, gã trực tiếp dẫn người đi bắt 1 người trong số các nghi phạm, đồng thời tìm ra chứng cứ phạm tội của y.

Ở vào thời điểm đó, án mạng là vụ án kinh thiên động địa, mà sự sơ xuất của Lý Đông Viễn bị người ta bàn tán không ngớt. Có người trên huyện quyết truy trách nhiệm đến cùng, vậy là Lý Đông Viễn bị cách chức cục trưởng. Nếu không có Nghiêm Vọng Tung ra sức bảo vệ, chỉ e là ngay cả chức uỷ viên thường chực huyện uỷ cũng không giữ nổi.

Lúc ấy ở huyện Vũ Đức chuyện này gây bão dư luận, cũng khiến danh tiếng của Lý Đông Viễn giảm đi đáng kể.

Người tiếp quản chức vụ của Lý Đông Viễn chính là Trình Hồng Đạt.

Chuyện này bị Lý Đông Viễn coi là chuyện đáng tiếc, thế nhưng Từ Quân Nhiên biết Lý Đông Viễn không hề sai, người bị bắt kia căn bản không phải hung thủ.

Chỉ có điều, đây chưa phải lúc vén màn lên mà thôi.

Chiếc xe tải cỡ lớn đỗ bên ngoài văn phòng làm việc huyện uỷ, Từ Quân Nhiên theo bộ đội của huyện Vũ Đức lên xe, bắt đầu hành trình xuống địa phương làm việc lần đầu tiên sau khi hồi sinh.

Trấn Lý Gia và thôn Đại Vương cách huyện uỷ không xa, ước chừng chỉ vào khoảng hơn mười cây số. Xe chạy rất nhanh, lát sau đã tới nơi xảy ra vụ việc.

Đứng bên cạnh xe nhìn ra xa, Từ Quân Nhiên đột nhiên phát hiện hai đám người đang tập trung lại một chỗ, già trẻ nam nữ đều đủ cả, trên tay bọn họ cầm các loại nông cụ, đặc biệt là trong đó còn có người cầm cả súng săn loại cũ. Lúc này Từ Quân Nhiên mới nghĩ ra, phải đến năm 1996 nhà nước mới ban hành “Luật quản lý sử dụng súng”. Trước thời điểm đó, số người dân thường dùng súng không phải là ít, đặc biệt lại là ở một nơi người dân anh dũng như huyện Vũ Đức, ước chừng cứ khoảng mười hộ thì lại có một hai hộ có súng.

Từ Quân Nhiên nhăn mày nói nhỏ với Đồ Văn Dũng đang đứng bên cạnh:

- Anh Đồ, đám người đó có súng, chuyện này không dễ làm.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Đồ Văn Dũng gặp phải chuyện thế này, mặt gã tái mét cười khổ với Từ Quân Nhiên:

- Năm nào cũng vậy, chỉ có điều cùng lắm là người lãnh đạo của các công xã lên huyện làm ầm lên, lão bí thư ra mặt nên mọi chuyện đều qua đi. Thế nhưng năm nay không biết làm sao lại xảy ra chuyện lớn thế này.

Ánh mắt Từ Quân Nhiên lướt qua một lượt đám người bên trấn Lý Gia rồi bất đắc dĩ lắc đầu. Quả là có rất nhiều người quen, xem chừng là cả trấn xuất binh, ít nhất cũng có vài vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong trấn, nếu luận về vai vế, họ đều đáng bậc ông của Lý Dật Phong.

Dương Duy Thiên ngồi trên xe jip tới, lúc bấy giờ, quan chức được ngồi xe jip không nhiều. Gã xuống xe, bước về phía đám người rồi lớn tiếng nói:

- Các vị hương thôn phụ lão, mọi người bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút!

Trình Hồng Đạt mặt mày lo lắng cũng đang ra sức khuyên ngăn đám người đang kích động này.

Dương Duy Thiên một bên khuyên ngăn, một bên vô cùng tức giận trách móc hai tên bí thư Đảng uỷ công xã trấn Lý Gia - Lý Hiên và bí thư Đảng uỷ công xã thôn Đại Vương - Vương Thạc cũng đang ra sức khuyên can đám người:

- Hai người làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại xảy ra chuyện rắc rối lớn thế này?

Cả hai người không ai dám lên tiếng.

Thực ra chẳng cần hai người đó nói thì Dương Duy Thiên cũng đoán được nguyên nhân sự việc. Diện tích của huyện Vũ Đức không nhỏ, trấn Lý Gia và thôn Đại Vương dùng chung một nguồn nước tưới tiêu, mỗi lần đánh nhau cũng là vì nguồn nước này. Nguyên nhân rất dễ hiểu, cả hai bên đều muốn chiếm nguồn nước nhiều hơn một chút, không ai nhường ai, vì dù sao nó cũng liên quan đến thu nhập hàng năm. Mỗi năm huyện Vũ Đức có thể trồng 3 vụ lúa nước, vụ lúa sớm cuối tháng 3 đầu tháng 4 bắt gieo mạ, hạ tuần tháng 4 đến đầu tháng 5 thì cấy. Vụ lúa trung thì trung tuần tháng 4 gieo mạ, trung tuần tháng 5 cấy. Vụ lúa muộn cuối tháng 6 gieo mạ, hạ tuần tháng 7 cấy. Trong thời gian này rất cần nước tưới tiêu, vì vậy cũng là lúc tranh chấp diễn ra gay gắt nhất.

- Các vị, xin hãy nghe tôi nói!

Dương Duy Thiên mắt thấy sự việc sắp hỏng bét thì chẳng còn để tâm đến cái gọi là uy nghiêm nữa, vội vàng trèo lên đầu xe jip lớn tiếng hò hét.








trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch