Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 60: Phim Phóng Sự So Sánh Vận Mệnh

Chương 22: Có ý nghĩ trong cửa hàng thực phẩm phụ (3)

Chương 22: Có ý nghĩ trong cửa hàng thực phẩm phụ (3)

Ô Đào có hơi nghiêng mặt qua, không cho cậu ta nhìn thấy phần mặt bị tát kia, sau đó mới nhỏ giọng hỏi: "Nhà anh ở nơi này sao?"

Cậu bé: "Nhà anh không ở nơi này, anh tới giúp ông anh đưa cho bạn ông ấy một vật, bạn ông ấy ở nơi này."

Ô Đào: "Nhà anh ở tòa nhà đại học Bắc Kinh à?"

Nam sinh: "Cũng không phải, nhà anh ở phố Thập Cẩm Hoa Viên."

Ô Đào: "Vậy chúng ta cũng không tính là quá xa, em ở phố Tịch Khố."

Từ phố Tịch Khố đi về hướng đông, qua sông trong thành, thuận theo phố Đông của đại phật tự đi qua, chính là phố Thập Cẩm Hoa Viên.

Trước kia Ô Đào từng đi cùng Huân Tử đến đó nhặt lõi than, bên đó có không ít người, cũng đều là người có thân phận cả.

Than đá ở đó cũng không tệ lắm, nhưng mà hai năm gần đây lại hết sạch, rất nhiều nhà đã bị tịch thu.

Cậu bé gật đầu: "Ừm."

Cậu ta nhìn qua cũng không phải là người thích nói chuyện, nhưng mà Ô Đào vẫn không nhịn được hỏi: "Anh tên là gì?"

Cậu bé: "Anh họ Diệp, tên là Uẩn Niên."

Ô Đào trầm thấp lặp lại một lần: "Diệp Uẩn Niên..."

Nghe rất có học vấn.

Diệp Uẩn Niên: "Em thì sao?"

Ô Đào không muốn nói, nhưng mà vẫn phải nói: "Em họ Giang, tên là Ô Đào, một cái tên được đặt tùy tiện."

Diệp Uẩn Niên: "Ô Đào? Tên rất hay, Ô Đào là một loại đào ở phía nam, rất xinh đẹp."

Ô Đào: "Anh thấy loại đào này rồi à?"

Diệp Uẩn Niên: "Trước kia đi theo ông nội ra nước ngoài, ở nước ngoài có thấy, nhưng mà ở phía nam An Huy Trung Quốc cũng có Ô Đào."

Ô Đào kinh ngạc: "Anh đi ra nước ngoài rồi à?"

Diệp Uẩn Niên: "Ông của anh đi công tác làm việc, anh chỉ đi cùng thôi."

Ô Đào: "Vậy anh biết nói tiếng nước ngoài không?"

Diệp Uẩn Niên: "Có."

Ô Đào nháy mắt, ngạc nhiên nhìn Diệp Uẩn Niên.

Cô bé rất muốn nghe, nhưng mà lại ngại nhắc đến, dù sao cũng không quen, cũng không nên yêu cầu người ta nói được.

Diệp Uẩn Niên lại đột nhiên nói: "Hello, I’m YunNian Ye, what’s your name?"

Ô Đào càng thêm kinh ngạc, cô bé không hiểu, nhưng cô bé biết Diệp Uẩn Niên đang nói tiếng nước ngoài, đúng là rất lưu loát.

Diệp Uẩn Niên: "Đây là anh tự giới thiệu, anh đang hỏi em tên là gì."

Ô Đào vội nói: "Em, em tên là Ô Đào."

Trong con ngươi đen nhánh của Diệp Uẩn Niên nổi lên ý cười.

Ô Đào đỏ mặt.

Nếu như là một người khác, lúc này cười, cô bé sẽ cảm thấy đối phương xem thường cô bé, chế giễu cô bé không hiểu tiếng nước ngoài, nhưng mà Diệp Uẩn Niên cười lên lại rất đẹp.

Con mắt thanh tịnh ôn hòa, rất đơn thuần chỉ là bởi vì cô bé mà cười, chứ không có bất kỳ ý tứ gì khác.

Cô bé tò mò hỏi; "Anh học tiếng nước ngoài à? Vậy anh cũng biết chữ Trung Quốc đúng không?"

Diệp Uẩn Niên: "Anh không đi học, đáng lẽ năm trước anh định đi rồi, thế nhưng không phải trường đã ngừng nhận hay sao, nên anh cũng không đi được.

Nhưng mà lúc anh còn rất nhỏ, ông nội của anh đã dạy anh đọc sách học chữ, cũng dạy anh tiếng nước ngoài, cho nên không đi học cũng không sao, tự anh ở nhà đọc sách."

Ô Đào âm thầm tính toán, Diệp Uẩn Niên lớn hơn mình một tuổi.

Mới lớn hơn mình một tuổi, mà lại biết được nhiều như vậy.

Cô bé lại nghĩ tới câu nói kia, tri thức cải biến số phận, sách là bậc thang tiến bộ của nhân loại.

Cô bé nghĩ Diệp Uẩn Niên có lẽ từ nhỏ đã tiến bộ, sinh ra đã tiến bộ, cũng không giống như mình, lớn như vậy rồi còn phải đi nhặt lõi than.

Cô bé hâm mộ nhìn Diệp Uẩn Niên: "Ông anh thật tốt, cái gì cũng dạy anh, anh có thể nói với ông anh cho em đi theo học cùng được không?”

Diệp Uẩn Niên hơi kinh ngạc, nhưng mà cậu vẫn nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó liền nói: "Ông của anh hiện tại bề bộn rất nhiều việc, có lẽ sẽ không có thời gian."

Ô Đào liền thất vọng.

Thật ra lúc nói như vậy, cô bé đã hối hận rồi, ông nội nhà người ta đương nhiên phải dạy cháu trai nhà người ta, sao lại dạy cô bé chứ.

Cô bé cũng không có tiền trả cho người ta.

Diệp Uẩn Niên thấy được vẻ thất vọng trên mặt Ô Đào, thì nói: "Em có thể cùng anh về nhà, hỏi ông của anh, có lẽ ông của anh sẽ có thể bớt chút thời gian dạy cho em."

Nhưng mà Ô Đào biết, đó là việc không có khả năng, cô bé không thể nào làm phiền người khác như vậy.

Cô bé lắc đầu: "Được rồi, em chỉ nói mò thôi."

Diệp Uẩn Niên nhìn cô bé, đề nghị: "Em có thể thử một chút."

Ô Đào cười khổ: "Anh Uẩn Niên, em về nhà trước đây, người nhà em vẫn đang chờ em."

Diệp Uẩn Niên chần chừ một lúc, gật đầu: "Được."

Ô Đào cõng giỏ trúc về nhà, cô bé thật ra rất thích Diệp Uẩn Niên, muốn trò chuyện cùng cậu, nhưng mà nỗi thất vọng và thống khổ kia khiến cô bé cũng không muốn nói thêm nữa.

Hiểu càng nhiều, cô bé càng biết cuộc sống của mình u ám đến cỡ nào.

Cô bé rũ cụp cái đầu, chầm chập về nhà.

Về đến nhà, lần đầu tiên, Ninh Diệu Hương không bận rộn làm việc, bà đang ngồi ở trên chiếc ghế duy nhất trong nhà, trời đã có chút tối, nhưng mà bà không bật đèn.

Ô Đào đi vào, yên lặng đổ tro bếp vào bên trong góc.

Ninh Diệu Hương đột nhiên nói: "Con thật sự muốn đi học?"

Trong lòng Ô Đào càng khó chịu hơn: "Vâng."

Hai chữ "Đi học" này đã trở thành một cây gai, nhắc đến là đâm vào tim cô bé.

Ô Đào yên lặng đổ tro bếp, rửa tay.

Lúc cô bé lau tay, Ninh Diệu Hương đột nhiên nói: "Đây là mười đồng."

Ô Đào ngẩng đầu, nhìn thấy trên bàn quả nhiên có một tờ tiền, là tờ đại đoàn kết, hơn nữa còn rất mới.

Cô bé kinh ngạc.

Ninh Diệu Hương ngẩng đầu, nhìn về phía Ô Đào: "Con ngày mai đi đến trường học báo danh đi."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch