Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 60: Xuyên Thành Chị Cả, Nuôi Dạy Đàn Em

Chương 32: Quả cây phong 3

Chương 32: Quả cây phong 3

Lúc đầu mấy đứa Đại Oa còn cảm thấy có chút xấu hổ, chờ Đại Nữu dẫn mấy đứa chơi với trẻ con trong thôn mấy ngày, đã hoàn toàn thay đổi rồi.

Buổi tối mỗi ngày, Tống Hòa cũng phải tự hỏi vấn đề vì sao tóc hai bên tai của mấy nhóc lại dính mồ hôi, sao quần áo lại có thêm một chỗ rách, sao bên trong giày lại có mấy hòn đá nhỏ, sau đó tiến hành thẩm vấn "Văn minh" với ba người Đại Oa một phen.

Đang lúc Tống Hòa suy nghĩ làm sao lập ra quy định càng nghiêm khắc với ba nhóc này, Đại Oa đột nhiên vọt vào.

"Chị, chị nhìn thử xem, đây là con nhím chị nói sao?"

Tống Hòa: “..."

Cô mơ màng nhìn quả cầu nhỏ mang đầy gai nhọn.

Vẫn chưa từng nuôi trẻ em, mọi người nói xem trẻ em bốn tuổi rồi còn hỏi loại vấn đề ngây thơ này là loại tình huống gì?

Tống Hòa bắt đầu suy nghĩ có nên làm một ít thẻ động vật để cho mấy đứa nhóc học nhận biết một chút không.

"Chị, con nhím này đâm vào tay em, nhưng đầu của nó đâu?" Đại Oa ngồi chồm hổm dưới đất, cẩn thận đụng vào quả cầu đen kia, hết sức nghi ngờ.

Dượng Cường Tử không nhịn được bật cười: “Cái này không phải là con nhím, Đại Oa nhặt được dưới gốc cây đi, đó là Cửu Khổng Tử."

"Cửu Khổng Tử?"

Đại Oa trợn hai mắt, "Nó sẽ cắn người sao?"

Dượng Cường tử nói: “Không đâu, nó cũng không phải là vật sống, giống với dây lạt trên tay dượng vậy, sao có thể cắn người chứ?"

"Dây lạt?" Ánh mắt Đại Oa sáng lên, "Vậy cũng có thể bán lấy tiền ạ?"

Cường Tử nghe Đại Oa nói như vậy thì cười ngả trước ngả sau.

Thằng nhóc này thật biết đùa, ngày hôm qua nghe người ta nói dây lạt bện thành giỏ trúc có thể bán lấy tiền, bây giờ chỉ cần cái gì liên quan đến hai chữ dây lạt, cũng có thể liên tưởng đến chuyện bán lấy tiền.

Tống Ninh Ngọc không nhịn được, xoa đầu Đại Oa: "Đại Oa ngốc à, cái này giống với cây cối, cỏ dại thôi, sao có thể bán lấy tiền được, cháu thấy người nào trong thành phố sẽ mua cỏ dại sao?"

Ở nông thôn của bọn họ Cửu Khổng Tử có rất nhiều, đặc biệt là thôn Lý gia, ven đường trên núi trồng rất nhiều cây phong, vào mùa thu, trên đường sẽ đầy lá khô và Cửu Khổng Tử.

Tống Hòa cũng cười theo, cô cúi đầu bện giỏ trúc, bởi vì không làm quen bằng hai vợ chồng cô, không làm được hai cạnh của giỏ trúc.

Nhưng khi cô liếc nhìn Cửu Khổng Tử trên đất một cái --- Đột nhiên cô không cười được nữa.

Đây không phải là cái có thể bán ra tiền được sao?

Thật đúng là có thể bán ra tiền này!

Tống Hòa chăm chú nhìn lại, đây không phải là Lộ Lộ Thông sao!

Lộ Lộ Thông, trái của cây phong, cho nên được gọi là trái phong, có nơi gọi nó là Cửu Khổng Tử.

Tống Hòa đã từng chọn môn học trên mạng là Đông y, vào buổi tối nào đó cô bỗng nhiên trở nên nghiêm túc nghe thầy giáo giới thiệu về Lộ Lộ Thông.

Đây là một vị thuốc Đông Y thu hoạch vào mùa thu, rửa sạch phơi khô.

Tác dụng cụ thể thì cô đã quên rồi, chỉ nhớ một trong những tác dụng của nó chính là chữa kinh nguyệt không đều.

"Cô ơi, cái này thật sự có thể bán lấy tiền đó."

—-

Buổi sáng ánh mặt trời ấm áp, bóng của cây táo trên đất chập chờn theo gió.

Đột nhiên Tống Hòa ngẩng đầu nói: "Cháu từng nghe thầy thuốc Nghiêm chạy nạn cùng cháu có nói, cái này là trái cây, thật sự là một vị thuốc Đông y."

Tống Ninh Ngọc nghe vậy thì cười nhạo, khoát khoát tay, rõ ràng không tin: "Ở chỗ cô, cái này ở khắp mọi nơi, dùng đốt lửa cũng ngại tốn sức, sao có thể bán được tiền chứ."

Rất nhiều đồ vật trong nông thôn đều bị người ta tìm ra công dụng, nhưng duy chỉ có cái này, rơi đầy đất, cũng không ai nhặt.

Còn không sánh bằng với cánh lá khô héo, lá khô còn có thể làm đất phì nhiêu.

"Thật đó, cô, đừng không tin." Tống Hòa cầm trái phong trên đất lên, nghiêm túc quan sát, chắc chắn chính là vị thuốc Đông Y mà thầy giáo kia nói.

"Cô còn nhớ thầy thuốc Nghiêm không ạ? Bà nội còn khen ông ấy giỏi nữa, cháu tin lời của ông ấy."

Tống Ngọc Ninh cũng không tranh cãi với cô, chỉ gật đầu nói: “Được được được, ngày khác, dượng của cháu đi vào thành phố, để cho dượng cháu đi trạm thu mua thuốc Đông y hỏi thử xem.”

Lần này Tống Hòa càng kinh ngạc hơn: “Nơi này của chúng ta còn có trạm thu mua thuốc Đông y nữa sao ạ?"

"Đó là tất nhiên!" Tống Ngọc Ninh bện xong một cái rương trúc, bỏ qua một bên, nói: “Trạm thu mua thuốc Đông y ngày ở đối diện xưởng dệt, bên cạnh chính là tiệm thuốc Quốc Tân.”

"Má...

Trời ơi."

Thiếu chút nữa Tống Hòa đã bật ra một câu chửi thề.

Tiệm thuốc Quốc Tân.

Chuyện này thật sự làm cho người kinh ngạc, ở trong ấn tượng của cô, thập niên sáu mươi, chắc chắn sẽ là một thời đại khép kín, tiệm thuốc Quốc Tân đã xuất hiện sớm như vậy rồi sao!


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch