Cô không phải thần tiên, cho dù tuổi thật lớn hơn nguyên chủ rất nhiều, cũng không có cách nào đảm bảo ba đứa bé này đều có thể đến thôn Lý gia.
Nghĩ tới đây, đầu tiên Tống Hòa thả miếng vỏ khoai lang ấm áp sắp bị đưa vào trong miệng mình, sau đó chia ra ba phần bằng nhau, lặng lẽ nhét vào trong miệng của ba đứa bé.
"Xuỵt."
"Nhỏ tiếng một chút."
Tống Hòa nhanh tay lẹ mắt che miệng Tiểu Muội, cô bé này cực kỳ đói, mới vừa rồi là ngạc nhiên mừng rỡ suýt kêu thành tiếng.
Ba đứa bé đều đồng loạt gật đầu, ở đời sau vỏ khoai lang đều bị ném vào thùng rác, nhưng vào giây phút này lại chính là châu báu của họ, là món ăn hết sức ngon.
Trước tiên phải ngậm một lát, sau đó thì nhai nhẹ nhàng, nhai đến khi nát thành mảnh vụn, hòa tan với nước miếng, lại từ từ nuốt xuống từng chút một.
"Ngoan, đi ngủ thôi." Tống Hòa sờ đầu của ba đứa bé, đắp chăn cẩn thận cho chúng, chìm vào giấc ngủ không sâu.
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường.
Người mà, đều phải nhìn về phía trước.
Dưới sự giúp đỡ của mấy người trong thôn, Tống Hòa đào một cái hố cạn, chôn cất mẹ của nguyên chủ.
Trước khi đi, cô nhớ kỹ vị trí, nếu có ngày sau, sẽ đến dời mộ đi đến chỗ khác.
Ánh mắt trời nắng nóng giữa trưa của tháng mười, Tống Hòa đội nón lá, dùng vải bao hết mặt lại, chỉ còn lại đôi mắt và lỗ mũi tiếp tục đi về phía trước.
Vì đi đường, buổi sáng hôm nay cô đã dùng mấy miếng vải bó chặt bàn chân, lại nấu nước sôi, đặt trong giỏ trúc.
Đồng thời trong lúc nước sôi cô còn bỏ thêm bột bèo tấm.
Hôm nay sáng sớm lúc Tống Hòa đi lấy nước, ở một chỗ vũng nước vắng vẻ phát hiện bèo tấm.
Đây là cây thực vật đút cho vịt ăn ở nông thôn, nhưng nó cũng có các loại tác dụng khác, đó chính là dưới tình huống hết đường sống, có thể cung cấp một ít nguyên tố vi lượng cho cơ thể con người.
Sau khi Tống Hòa xử lý sạch sẽ bèo tấm, dùng lửa hơ khô, sau đó mài thành bột thả vào trong nước sôi, nấu chín là có thể trực tiếp uống.
Không có cách nào khác, đói bụng lâu dài sẽ dẫn đến thiếu dinh dưỡng, nếu trong cơ thể thiếu các loại nguyên tố vi lượng, sẽ dẫn đến chết người.
Ở đại học Tống Hòa thường xuyên xem video về dã ngoại cầu sinh, cho nên sau khi nhìn thấy bèo tấm, lập tức nhớ đến tác dụng có thể cung cấp nguyên tố vi lượng của bèo tấm này.
Dù sao, cũng không biết có tác dụng hay không, thử chữa ngựa chết thành ngựa sống đi.
Đoàn người đi bộ dưới ánh mặt trời chói chang, trình độ khó khăn còn xa hơn dự đoán của Tống Hòa.
Mặt đất bị mặt trời chiếu cho nóng lên, bên trong cơ thể không ngừng tiết ra mồ hôi, cuối cùng theo tóc chảy vào trong cổ, thấm ước vải bao mặt, nhỏ xuống đất.
Tống Hòa không biết đã bao lần mình muốn bỏ cuộc.
Tại sao cô phải chịu tội như vậy? So sánh với kiếp trước, cuộc sống đút cơm rửa mông cho mấy đứa bé ở nhà trẻ chính là thiên đường!
Nếu như giờ phút này đại thần xuyên không đồng ý cho cô trở về, cô đảm bảo sẽ không chút do dự trở về.
Thậm chí cô còn sẽ nhanh nhẹn cho mình một dao, nhanh chóng chấm dứt cuộc đời xuyên không này.
Từ sáng sớm mặt trời còn chưa mọc, đội ngũ đã lên đường, trên cơ bản đều đi không ngừng nghỉ, cho đến khi gần tối mặt trời lặn, mới tìm được một nơi rộng rãi nghỉ ngơi dưỡng sức.
Tất cả mọi người đều đói bụng phát ra tiếng kêu to, không kịp chờ đợi liền nhét đồ có thể ăn vào trong miệng.
Hôm nay bọn họ may mắn phát hiện được mấy bụi lau sậy, Tống Hòa đi theo những người khác đào không ít cây lau sậy, có thể sống sót được mấy ngày.
"Đập đi đập đi."
Lúc ăn gốc cây lau sậy, coi nó trở thành cây mía, cũng coi như tìm vui trong cái khổ.
Ban đêm, Tống Hòa tìm mấy cây củi, dẫn ba đứa bé từ trong đám người tìm một chỗ vắng vẻ ở bờ sông ngồi xuống, sau đó đi đến gia đình thím Lý mượn lửa, đốt một đống lửa nhỏ.
Không đến một ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tống Hòa thật sự chưa nghiêm túc quan sát bộ dạng của mấy đứa bé.
Ba đứa bé này cũng không lớn bao nhiêu, sinh nhật đều cách nhau một tháng.
Hơn nữa vóc người cũng tương tự nhau, cặp sinh đôi trai gái không giống cha mẹ, ngược lại giống cậu.
Tống Hòa cảm thấy những lời như cháu ngoại giống cậu vẫn có chút đạo lý.
"Chị, xong chưa?"
Dưới ánh lửa chiếu rọi, ánh mắt của Đại Oa rực rỡ nhìn chằm chằm vào cây lau sậy trong tay Tống Hòa, miệng ngậm ngón tay, mút không ngừng.
Quả thật Tống Hòa không nỡ nhìn, lập tức kéo ngón tay bẩn trong miệng cậu bé ra.