Toàn bộ sảnh cũng bởi vì tiếng gọi này của Tần Thanh Man mà yên tĩnh lại.
Tần Hương và chị dâu ba, chị dâu tư nhìn về phía Chu Hồng Hà, người Tần Thanh Man kêu là Chu Hồng Hà, không liên quan gì đến bọn họ.
Chu Hồng Hà trước đó đắc tội đám họ hàng này, lúc này cũng không tiện đẩy người khác ra mặt, chỉ có thể nhìn Tần Thanh Man cười đến vô cùng dối trá, "Thanh Man, sao vậy cháu?"
Tần Thanh Man đợi chính là Chu Hồng Hà tiếp lời, mau chóng nói ra: "Thím hai, lời thím nói trước đó cháu đã cân nhắc qua, tình huống nhà cháu đúng là tương đối đặc thù, cũng không biết đồng chí Lưu có chấp nhận Sở Sở hay không."
"Cái này. . . , Thanh Man, thím liền nói rõ, đàn ông cưới vợ giúp đỡ nhà vợ là rộng lượng, nhưng không có ai có thể rộng lượng đến mức kết hôn còn đón cả em vợ về nuôi." Chu Hồng Hà và mấy chị em dâu cau mày lại.
"Thanh Man, cháu yên tâm, đồng chí Lưu tâm địa vô cùng tốt, cậu ấy nhất định sẽ giúp cháu chăm sóc Sở Sở, đối phương là lãnh đạo nông trường cơ mà, có mối quan hệ này, chờ Sở Sở lớn lên, sắp xếp công việc khẳng định không có vấn đề."
Cô út Tần Hương hùa theo, dụ dỗ Tần Thanh Man.
Nghe nói như thế, con mắt Tần Thanh Man tỏa sáng nhìn về phía Tần Hương, "Cô út, thật sao?"
Tần Thải Vân vừa mới đưa rượu cho đám người Tần Lỗi xong đi ra nghe vậy thả chậm bước chân.
"Đương nhiên là thật." Tần Hương thấy Tần Thanh Man động tâm, tiếp đó dụ dỗ nói: "Đồng chí Lưu này là lãnh đạo nông trường, trong tay có chỉ tiêu công việc, nếu cháu gả cho cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ giúp đỡ Sở Sở."
Mà đây cũng là nguyên nhân bọn họ dốc sức thuyết phục Tần Thanh Man gả cho Lưu Hòa Xương.
Vì công việc của những đứa trẻ khác trong nhà, hi sinh một đứa con gái vô cùng đáng giá.
Lại nói, Tần Thanh Man cũng không phải bọn họ sinh, bọn họ không đau lòng.
"Đồng chí Lưu điều kiện tốt như vậy, vì sao lại giới thiệu cho cháu?" Lòng dạ Tần Thanh Man biết rõ, giúp Tần Thải Vân hỏi nghi vấn trong lòng ra.
Chu Hồng Hà và đám người Tần Hương bị câu hỏi của Tần Thanh Man chẹn họng một lúc.
Vẫn là thím ba Lý Mỹ Na phản ứng nhanh, giải thích: "Đồng chí Lưu thích con gái dịu dàng, trong nhà chỉ có cháu là phù hợp với điều kiện này."
"Đúng, đồng chí Lưu thích con gái dịu dàng, thế cho nên bọn thím mới nghĩ đến cháu." Chu Hồng Hà mau chóng lớn tiếng phụ họa lời Lý Mỹ Na.
Tần Hương và chị dâu tư Diêu Xuân Anh liếc nhau một cái, đều mau chóng gật đầu phụ họa.
Tần Thải Vân ở một bên nghe lén âm thầm nhếch miệng, mặc dù cô ta không xinh đẹp bằng chị họ, nhưng luôn rất dịu dàng, nhất định có thể thu phục lãnh đạo nông trường tên là đồng chí Lưu kia, nếu như cô ta gả cho đối phương. . .
Tần Thanh Man thấy mục đích đã đạt được phần lớn rồi mới lại mở miệng nói: "Các thím, cháu đồng ý đi xem mắt."
"Được, thím sẽ sắp xếp cho cháu"
Chu Hồng Hà cười đến mức khóe miệng muốn toạt đến mép tai.
"Thím hai, trước khi cháu gặp đồng chí Lưu, cháu muốn bồi bổ thân thể cho cháu và Sở Sở." Tần Thanh Man phơi bày kế hoạch, hôm nay cô đến nhà Chu Hồng Hà một là đào hố, hai đương nhiên là đến kiếm chỗ tốt.
Nhà Chu Hồng Hà bởi vì câu nói này của Tần Thanh Man mà trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Không chỉ trong sảnh yên tĩnh mà ngay cả căn phòng cách vách trước đó loáng thoáng vang lên tiếng nói chuyện uống rượu cũng yên tĩnh lại.
Chu Hồng Hà và mấy chị em dâu trong mắt đều là giãy dụa.
Tần Thanh Man lần này thật đúng là nắm trúng mệnh môn của bọn họ.
Không cho chỗ tốt thì Tần Thanh Man có khả năng sẽ không đi xem mắt, bọn họ không tính kế được Tần Thanh Man thì sẽ không thể kiếm được công việc cho con cái nhà mình; cho thì trời tuyết lớn thế này còn mấy tháng nữa, lương thực nhà bọn họ cũng không nhiều.
"Mấy thím, trước đó cháu và Sở Sở quá đói, thân thể rất yếu, số trứng gà và lương thực mấy thím trả chúng cháu đều không dám tiết kiệm, trong nhà lúc này đã không có nhiều lương thực, ăn tiết kiệm thì nhất định có thể cầm cự đến đầu xuân tuyết tan, nhưng nếu như đói gầy, cháu e sợ đồng chí Lưu sẽ chướng mắt. . ."
Tần Thanh Man vẽ cho mấy người Chu Hồng Hà một cái bánh nướng.
"Nhà cô còn có chút lương thực, cô chia cho cháu chút." Tần Hương cắn răng một cái, không thèm đếm xỉa.
"Nhà thím có thể chia cho cháu hai con gà." Chu Hồng Hà cũng bỏ hết cả tiền vốn.
Thấy cô em chồng và chị dâu hai đều đổ máu, Lý Mỹ Na và Diêu Xuân Anh liếc nhau một cái, không thể không đồng ý cho chút trứng gà và lâm sản.
Cứ như vậy, Tần Thanh Man đến nhà Chu Hồng Hà một chuyến liền thắng lợi trở về.
Tần Thải Vân giúp đỡ Tần Thanh Man đem vật tư đến nhà đã động lòng, nếu như cô ta gả cho lãnh đạo nông trường kia thì về sau có phải muốn ăn cái gì thì có thể ăn cái đó hay không, đến ngay cả cha mẹ vì công việc của hai em trai có phải đều phải nhìn sắc mặt của cô ta hay không!
Nghĩ đến quyền lực, đầu óc Tần Thải Vân thôi thúc. . .