Còn việc đào hốc cây lấy hạt của nhóm Tần Thanh Man lại khác.
Họ chỉ cần tìm cây tùng, cây sồi, cây hồ đào to đã có thể đào xung quanh tìm hốc cây, có hốc cây chắc chắn có thể nhặt được hạt, cho nên họ chỉ cần đào mấy tiếng đồng hồ ở hốc cây là sẽ xuống núi về nhà rồi.
"Đồng chí Trịnh Quế Hoa, cô nắm chức vị chủ nhiệm hội phụ nữ, hãy trông coi mấy đồng chí nữ này và chú ý an toàn đấy."
Trịnh An Quốc nghiêm túc dặn dò đồng chí nữ bên cạnh rồi dẫn đội viên của mình đi.
"Đồng chí An Quốc cứ yên tâm, tôi sẽ coi sóc mọi người ở đây, chắc chắn sẽ đưa tất cả về an toàn." Hằng năm, khu đóng quân luôn cử hành một cuộc lên núi như thế này, Trịnh Quế Hoa cũng đã có kinh nghiệm dày dặn nên nói với Trịnh An Quốc.
"Bí thư, đi thôi. Chỗ này cách nơi đóng quân trên núi không xa, bình thường sẽ không có con mồi nào quá lớn đến gần, cộng vào đó xung quanh đây đều là các đồng chí đã quen đào hốc cây rồi, chắc chắn không xảy ra nguy hiểm gì đâu, chúng ta nên vào trong núi sâu sớm chút, mọi người đang rất ngóng thịt trước lễ mừng năm mới đấy."
Đội trưởng Lý của đội sản xuất nhìn ánh mặt trời trên không trung rồi nhắc Trịnh An Quốc.
Trịnh An Quốc gật nhẹ đầu, xua xua tay với nhóm đồng chí nữ bên Tần Thanh Man, sau đó vội vã cùng với đội mình đi săn. Lần này, trong đội săn bắn có dẫn theo mấy con chó săn, chúng vui vẻ vừa chạy vừa gầm gừ thật khẽ.
Trịnh Quế Hoa nhìn bóng đội săn bắn đã rời đi mới dặn các đồng chí nữ khác: "Khu vực rừng này có rất nhiều hốc cây, mọi người tranh thủ làm việc nhưng đừng có đi xa quá, hai giờ sau chúng ta sẽ nghe tiếng còi tập hợp, lúc đó mặc kệ mọi người nhặt được nhiều hay ít cũng phải dừng lại và quay về, nếu để trời tối rồi thì chúng ta không có nơi nào trú đâu."
"Biết rồi, chủ nhiệm."
Mỗi năm, chương trình này luôn tổ chức, mọi người cũng biết rõ mặc lợi hại của nó, cũng không dám lơ là lời nói của Trịnh Quế Hoa như gió thoảng qua tai.
Thời tiết này lên núi, họ phải cùng nhau tiến cùng lùi mới an toàn được.
"Vậy mọi người tranh thủ làm việc đi." Trịnh Quế Hoa thấy mọi người đã nhớ kỹ lời mình nói, xua tay cho mọi người tản ra tranh thủ đào hốc cây nhặt hạt để làm cho xong trước khi còi tín hiệu vang lên.
Không biết đám sóc với sóc chuột có chuyển nhà đi nơi khác không.
Có rất nhiều người cùng suy nghĩ như Trịnh Quế Hoa, không ai kéo bè nhóm mà tự làm việc của mình, dù sao chuyện này liên quan đến lợi ích cá nhân, thứ nhặt được trong hốc cây không thể chia đều cho tất cả nên họ chỉ biết giấu giếm một ít làm của riêng.
Thím A Vân với Tần Thanh Man chào nhau rồi quay người chui vào rừng, ai làm việc nấy.
Vào mùa đông, có rất nhiều cây trong rừng đã rụng sạch lá, khác hoàn toàn với độ rợp bóng bao phủ che kín cả bầu trời vào mùa hè. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi và ánh hắt lại của màu trắng tuyết, rất sáng sủa và dễ dàng nhìn thấy những bóng dáng tản ra đi tìm hạt trong rừng.
Tần Thanh Man nhìn thoáng qua mấy bóng bà thím rồi chọn một hướng đi tới.
Đương nhiên, có ký ức của cơ thể này rồi nên cô biết làm sao để đào hốc cây, cũng nhớ kỹ hốc cây nào ở đâu trong rừng này. Năm trước, có hốc cây nào tích lũy được nhiều thức ăn nhất.
Tần Thanh Man chà xát cái bao tay da hươu trên tay mình, chỉnh lại khăn quàng cổ, cảm giác lỗ tai không bị lộ ra ngoài mới bước chân dài đi đến, năm trước cơ thể này đã tìm được một nơi, bây giờ đến đó xem không biết có đầy hạt không.
Men theo ký ức trong đầu, cô chạy càng ngày càng xa.
Sau hai mươi mấy phút đồng hồ, Tần Thanh Man dừng bước, trước mặt cô là vô số cây tùng lớn, cách mấy mét từ mặt đất đến thân cây có mấy cái hốc, xung quanh hốc bóng loáng trông là biết dấu vết do mấy động vật nhỏ thường xuyên đi ra vào mà thành.
Tần Thanh Man cẩn thận quan sát một cái hốc cây, nhưng không leo lên mà ngồi xổm xuống đào tuyết lên.
Tuyết đào lên càng ngày càng nhiều thì xuất hiện lá cây khô héo rụng lớp dày dưới mặt tuyết rơi.
Đào lớp lá rụng lên, một cái hốc cây màu đen đậm xuất hiện trước mắt Tần Thanh Man.
Hốc cây xuất hiện thì một số lượng lớn hạt dẻ ở trong hốc cũng không giấu được, Tần Thanh Man bật cười, lấy túi vải ra vội vã chọn hạt dẻ, hạt thông và hồ đào bỏ vào túi.