Giọng của Trịnh Quế Hoa nói trong phòng rất nhỏ nên mọi người không nghe được, nhưng khi nghe Tần Kiến Minh bảo muốn đi mời chủ nhiệm trị an đến, người nhạy bén lập tức hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, họ cũng vội vàng tránh đường.
"Đúng, phải làm cho ra lẽ, để cho Kiến Minh nhanh chóng mời chủ nhiệm trị an đứng ra phân xử."
Những người có con gái còn đang đợi gả càng tích cực hét to lên để giúp đỡ.
Chỉ thoắt cái, con đường đi của Tần Kiến Minh vừa mới chật ních người đã lập tức được mọi người nhường đường, thông thoáng.
Nhìn bóng dáng dần khuất xa của Tần Kiến Minh, thôn dân liếc nhìn nhau, đáy mắt ngoài biểu cảm hơi hả hê nhìn nhà Tần Lỗi đáng đời thì còn có chút lo lắng.
Nếu đồn Kháo Sơn bọn họ bị lan truyền chuyện không mai mối đã tằng tịu với nhau thì hôn nhân của con gái các nhà khác trong đồn sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Con bé Tần Thải Vân này lẳng lơ như thế thì vợ chồng Tần Lỗi cũng chả ra gì.
Mặt trời đã dần lặn xuống, bầu trời cũng dần tối lại, nhưng thôn dân vẫn không về nhà mà tụ tập đứng đợi ngoài cửa. Chuyện nhà họ Tần chưa có kết quả khiến ai cũng lo lắng, họ phải đợi được kết quả mới về, cùng suy nghĩ thế nên tất cả mọi người liền nhét tay vào trong túi áo, rụt cổ lại ngồi xổm trong sân nhà Tần Lỗi.
Tần Kiến Minh chạy nửa đường gặp được chủ nhiệm trị an Tiền Tương Dương.
Chuyện nhóm Trịnh Quế Hoa lên núi gặp phải lợn rừng tấn công đã khiến cho dân trong thôn nhốn nháo lên, Tiền Tương Dương làm chủ nhiệm trị an nên phải xen vào, ông ấy đi mời lão thợ săn chuyện chữa thương trong thôn trước.
Ông cụ này lúc trẻ hay lên núi săn bắt, lâu dần trị bệnh mãi thành bác sĩ luôn.
Ông cụ chuyên chữa các vết thương do thú hoang tấn công và mấy vết thương lặt vặt khác.
Khi Tiền Tương Dương dìu lão thợ săn đang đi đứng khó khăn trên đường đi đến nhà Tần Lỗi thì Tần Kiến Minh chạy đến.
"Chủ nhiệm, chủ nhiệm Trịnh bảo chú mau đến nhà cháu.” Tần Kiến Minh vừa gặp đã tường thuật lại hết lời Trịnh Quế Hoa căn dặn.
"Có chuyện gì?" Tiền Tương Dương làm được đến chức chủ nhiệm trị an cũng không phải là kẻ đần, Tần Kiến Minh vừa mở miệng là ông ấy đã biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra rồi.
Tần Kiến Minh nghe hỏi, mặt liền đỏ ửng lên nhìn Tiền Tương Dương và lão thợ săn ấp a ấp úng, nhưng không nói ra được chuyện Lưu Hòa Xương muốn hủy hôn.
"Lề mề không phải cách làm việc của đàn ông, nhanh nói chú nghe chuyện gì xảy ra!"
Tiền Tương Dương là người sáng suốt, ông ấy biết Trịnh Quế Hoa tìm mình chắc chắn chỉ có chuyện quan trọng, nếu không biết rõ chuyện thì ông ấy cũng không thể suy đoán được gì. Thấy Tần Kiến Minh ấp úng cả buổi trời cũng không nói thành câu trọn vẹn, lửa giận của ông ấy từ đó cũng tăng lên vù vù.
Tần Kiến Minh bị quát, sợ đến mặt không còn chút máu, làm sao còn dám giấu diếm nửa lời, cậu ta kể hết mọi chuyện về Lưu Hòa Xương và Tần Thải Vân cho hai người nghe.
Tiền Tương Dương vừa nghe xong, thiếu điều ngửa mặt lên trời thở dài.
Chu Hồng Hà bị thương nặng sống chết chưa rõ, con rể tương lai của bà ta lại quậy ầm lên, đúng là biết kiếm chuyện ghê.
Dù là nghĩ như thế nhưng Tiền Tương Dương biết bản thân phải nhanh chóng đến đó giải quyết chuyện này, ông ấy nói với Tần Kiến Minh: "Cháu đỡ chú Lâm đi sau, chú đến nhà của cháu trước."
"Vâng, chủ nhiệm." Tần Kiến Minh vội đỡ lấy lão thợ săn, đồng thời cầm hòm thuốc Tiền Tương Dương đưa tới đeo lên lưng.
Tiền Tương Dương chào lão thợ săn rồi vội vã chạy đến nhà họ Tần.
Bởi vì gấp gáp nên lúc Tiền Tương Dương nhà họ Tần trán cũng đổ đầy mồ hôi, vừa vào ông ấy đã thấy người dân đang ngồi xổm trong sân nhà họ Tần hóng chuyện, gương mặt càng đen hơn, lập tức quát lớn đuổi họ về: "Bà con về nhà đi, giữa đông lạnh giá, lỡ bị lạnh rồi sốt muốn sống qua mùa đông này cũng khó lắm đấy."
Thời tiết này đã vào mùa đông rồi, còn rất giá rét, họ đều là những người già yếu dễ bị nhiễm bệnh xảy ra chuyện, thế mà mấy người này vẫn còn nhiều chuyện như thế, thật sự ông ấy cũng chẳng biết phải nói sao với họ.
Đám dân làng bị Tiền Tương Dương quát, gương mặt cũng mang nét ngại ngùng.
Nhưng vẫn có người dũng cảm nói: "Chủ nhiệm Tiền, cậu phải đứng ra làm chủ cho đồn Kháo Sơn chúng ta, đừng để người ngoài bắt nạt người đồn chúng ta."
"Đúng đấy, chủ nhiệm Tiền, nhà của cậu cũng có con gái, cậu phải đòi lại lẽ phải cho tất cả con gái đồn Kháo Sơn chúng ta."
"Mọi người không biết chuyện thì đừng nói mò, ai về nhà nấy nhanh đi, đừng gây thêm phiền cho tôi."
Gương mặt của Tiền Tương Dương nghe mấy câu nói của đám dân làng này càng đen hơn, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu mà mấy người đã ở đây ồn ào, chuyện chưa có gì đã bị mấy người mồm năm miệng mười trở thành chuyện xấu, thật sự tầm nhìn quá nông cạn.