Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 5: Không muốn sống một cách uất ức 2

Chương 5: Không muốn sống một cách uất ức 2




Đối mặt với Tần Thanh Man thốt ra lời thề độc, bất kể là Trịnh An Quốc hay là thôn dân thoáng chốc đều tìm được lý do vì sao đối phương thay đổi.

Thỏ cuống lên còn cắn người, huống chi là đối mặt với sống chết.

Trong bụng Chu Hồng Hà vốn còn đầy lý do, nhưng bị Tần Thanh Man chen vào, không chỉ không có ai đồng tình với bà ta, càng bởi vì hành vi đanh đá lúc bình thường ở trong thôn của bà ta đã làm mất đi sự kiên trì cuối cùng của tất cả mọi người.

"Chị dâu Hồng Hà, xin chị thương xót, nên làm người đi, nhà chị có khó khăn đi nữa còn có thể khó khăn hơn nhà Thanh Man sao?"

"Đúng thế, thím Hồng Hà, nhà thím không chỉ có chồng còn sống, còn có mấy đứa con, đâu phải không có sức lao động khỏe, nhà thím muốn khóc than, thôn Kháo Sơn chúng ta có ai không trải qua cuộc sống thế này."

"Có câu nói thiếu nợ trả tiền là chuyện thường tình, Chu Hồng Hà, cô nhìn Thanh Man đi, với cơ thể yếu ớt này, cô nhẫn tâm không trả lương thực sao, con bé còn là người nhà họ Tần các cô, cô cho dù không thương đứa nhỏ cũng phải nể tình cha mẹ con bé khi còn sống đối xử rất tốt với đám anh em ruột chị em dâu các cô mà có tí lương tâm, làm người đừng quá đáng."

Mùa đông, Tần Thanh Man nhìn điềm đạm đáng yêu, rốt cục có thôn dân nói giúp.

Bị mọi người chỉ trích, Chu Hồng Hà nghẹn một hơi ở ngực, khó chịu cực kỳ.

Những người này nói rất nhẹ nhàng, quả thực chính là của người phúc ta, cũng không phải bắt nhà bọn họ trả lương thực, cái miệng động một chút là bảo mình trả lương thực, sao mà trả, vào mùa đông, ruộng đồng sớm đã bị tuyết lớn che lấp, trên núi cũng không có con mồi gì, nhà ai không giữ chặt lương thực trong tay!

Đối mặt với ánh mắt nảy lửa của Chu Hồng Hà, Tần Thanh Man biết nên thêm lửa rồi.

Không phải là muốn được đồng tình, giả vờ yếu đuối sao? Cô biết.

"Thím hai, cháu đói quá, tối hôm qua nhà cháu đã cạn lương thực rồi." Ngay khi tất cả mọi người chờ bí thư đại đội Trịnh An Quốc quyết định, một âm thanh run rẩy đột nhiên vang lên từ bên ngoài nhóm người.

Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, thấy Sở Sở thấp bé trùm trong chăn.

Một cái chăn mỏng manh quấn trên người đứa nhỏ, nhưng không che kín được gương mặt gầy gò vàng như nghệ của Sở Sở.

Nhìn Sở Sở không đủ dinh dưỡng, mọi người không nhịn được mắng Chu Hồng Hà một câu súc sinh ở trong lòng.

"Sở Sở."

Tần Thanh Man mau chóng ôm lấy đứa nhỏ bất ngờ xuất hiện, khi ôm lấy đứa nhỏ cùng với tấm chăn, cô rốt cục cảm thấy một chút ấm áp.

Đối lập với thím hai, cô đã lạnh đến toàn thân run rẩy, nếu không có động lực sống tiếp chống đỡ cô thì cô đã sớm đứng không nổi rồi.

Quá lạnh, mùa đông ở Đông Bắc thật sự quá lạnh.

"Chị ơi, em đói." Sở Sở vô cùng có mắt nhìn, làm một thần trợ công.

Nhìn hai chị em yếu ớt đáng thương, Trịnh An Quốc tức giận, ông ấy không nghĩ tới ở dưới sự quản lý của mình còn có thể xuất hiện chuyện bất bình như vậy, ánh mắt uy nghiêm thoáng chốc nhìn chằm chằm Chu Hồng Hà.

"Vợ Tần Lỗi, lấy đồ của Thanh Man thì mau mau trả lại, tôi cũng không tin một trăm cân lương thực thật sự có thể khiến nhà bà chết đói."

Đối mặt với bí thư đại đội đang tức giận, Chu Hồng Hà cũng không dám phản kháng.

"Bí thư, ông đừng tức giận, trả mà, nhà chúng tôi lập tức trả."

Nhưng vào lúc này, cửa lớn nhà Tần Lỗi mở ra, Tần Lỗi dẫn ba đứa nhỏ xuất hiện.

"Thải Vân, con dẫn Kiến Quân đi trả lương thực đi." Tần Lỗi vẫn luôn ở trong nhà nghe thấy tiếng động bên ngoài, biết có Trịnh An Quốc làm chủ cho Tần Thanh Man, trái lại đồ bọn họ đã lấy không có cách nào quỵt nợ, thẳng thắn hào phóng đồng ý trả.

Tần Thải Vân mười tám tuổi nhìn Tần Thanh Man một cái, lại nhìn Chu Hồng Hà, mới dẫn em trai nhỏ nhất trở về nhà.

"Chú hai, cũng nên trả củi nữa, ngày hôm nay cháu và Sở Sở bị lạnh tới tỉnh, trong nhà thật sự không còn củi." Tần Thanh Man biết nếu đắc tội với người ta rồi vậy thì dứt khoát đắc tội đến cùng.

"Được." Tần Lỗi lộ ra nụ cười dối trá.

Trịnh An Quốc rất hài lòng với sự thức thời của Tần Lỗi, chỉ huy mọi người ở hiện trường, "Thôn Kháo Sơn chúng ta đều là bà con chòm xóm, hàng xóm nên đoàn kết hỗ trợ, mọi người cũng đừng đến xem trò vui nữa, mau tới giúp Thanh Man ôm củi về nhà họ Tần, mùa đông không củi đốt sẽ chết người thật."

"Lời của bí thư cực kỳ có lý, tất cả mọi người mau giúp một tay."

Các thôn dân xem náo nhiệt xong, lại nghĩ tới cha mẹ Tần Thanh Man khi còn sống rất tốt, lập tức hành động dưới sự chỉ huy của bí thư.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch