Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70 Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Tri Thức

Chương 50: Dù Muốn Mạng Của Anh Thì Anh Cũng Đưa

Chương 50: Dù Muốn Mạng Của Anh Thì Anh Cũng Đưa

“Chắc chắn là mang riêng đến đây để cho ông cậu cháu nhắm rượu rồi.” Bà mợ cười nói, lại hỏi Chu Dã: “Tiểu Dã, vợ cháu đâu, sao không đi cùng sang đây?”

“Vợ cháu ở nhà. Cháu nghĩ đợi đến khi ăn tết thì sẽ đưa cô ấy đi cùng đến đây. Hiện giờ cháu để cô ấy ở nhà dưỡng thai.” Chu Dã cười nói.

Vẻ mặt của bà mợ rất vui mừng: “Vợ cháu có thai rồi à?”

“Đúng vậy. Đã hơn ba tháng gần bốn tháng rồi.” Chu Dã mỉm cười.

Bà mợ ngạc nhiên: “Đã nhiều tháng như vậy rồi ư? Sao cháu không đến nói sớm một chút?”

“Tên nhóc này chính là sợ tay không đến đây, cho nên chờ bắt được con thỏ này mới dám xách đến đây báo tin vui.” Ông cậu Cố hừ cười nói.

Bà mợ với đứa cháu đằng ngoại này cũng không thấy xa lạ, nhỏ giọng nói: “Mợ nghe được chuyện này từ con gái nhà ông Triệu đi thăm người về.”

“Ở thôn chúng cháu có không ít lời đàm tiếu không tốt về nhân phẩm của cháu, vợ con lập tức cho rằng cháu không phải người đứng đắn. Nhưng sau đó cô ấy biết vì để chữa bệnh cho mẹ cháu nên mới thế nên cô ấy cảm thấy cháu rất hiếu thảo. Cô ấy nói đàn ông hiếu thảo sẽ không tệ nên tất nhiên bằng lòng sống tốt cùng cháu.” Chu Dã nói tốt cho vợ.

Bà mợ nghe vậy thì lập tức yên lòng, và cũng nói thêm với anh: “Cháu về nói chuyện lại với vợ cháu rằng đợi khi con bé sinh thì mợ sẽ đến đấy chăm sóc con bé lúc ở cữ. Con bé không có mẹ chồng thì bà mợ này sẽ chăm sóc nó. Mợ sẽ không để con bé sinh con xong còn phải ăn cơm lạnh, uống canh lạnh và không có người chăm sóc!”

Thật ra hôm nay Chu Dã xách theo con thỏ hoang này đến đây chính là có ý như vậy!

Anh có chút ngượng ngùng cười nói: “Mợ ơi, vậy con sẽ không khách khí với mợ nhé. Mợ cũng biết vợ cháu là thanh niên trí thức, nhà cháu cũng không có người lớn. Đến lúc đó thật sự là phải làm phiền đến mợ rồi.”

“Không có gì. Đến lúc đó sinh xong, cháu đến đây thì mợ sẽ thu dọn đồ đạc rồi lập tức qua đó.” Bà mợ nói.

Sau đó bà ấy kéo Chu Dã lại để nói một chút chuyện cần phải chú ý khi mang thai. Đồ ăn sống lạnh đều là điều cấm kỵ không nói, còn có một chuyện: “Người trẻ tuổi các cháu cũng phải biết kiềm chế, có thai cũng không thể sinh hoạt vợ chồng.”

Lời này nói ra khiến Chu Dã cảm thấy xấu hổ, và cũng nhanh chóng đồng ý với bà mợ của anh.

Nhưng mà ngày hôm qua anh cũng dành thời gian đến trung tâm y tế để hỏi qua chuyện này rồi. Trung tâm y tế cho biết ba tháng đầu và ba tháng sau bị cấm, ba tháng giữa này có thể thích hợp tiến hành sinh hoạt vợ chồng, nhưng phải chú ý an toàn.

Thật ra Chu Dã có thể nhẫn nhịn, chỉ là vợ anh thật mềm mại dịu dàng. Và khi cô mềm mại tới ám chỉ với anh thì làm sao anh có thể chịu được chứ?

Đừng nói là muốn làm chuyện đó, dù cô muốn mạng của anh thì anh cũng không do dự mà đưa cho!

Không lâu sau, hai anh em Cố Quảng Hạ và Cố Quảng Thu đã trở về.

Hai người đều là anh họ của Chu Dã. Cố Quảng Hạ là anh lớn, đã kết hôn và có con. Cố Quảng Thu chỉ lớn hơn Chu Dã một tuổi, nhưng vì năm tám tuổi anh ấy bị sốt cao nên khiến cổ họng bị hư, không nói được và trở thành người câm. Vì anh ấy không nói được nên cho đến bây giờ vẫn chưa kết hôn.

Đã có người nhờ mai mối, để cho họ xem mặt, kết quả là khi những gia đình tốt nghe nói anh ấy là người câm thì không vui.

Cũng có bà mối tìm được đối tượng, nhưng người được mai mối lại là góa phụ lớn hơn Cố Quảng Thu tám đến mười tuổi, thậm chí còn tuyên bố khi lấy chồng sẽ mang theo đứa con bảy, tám tuổi.

Hai vợ chồng cậu út Cố đều không muốn. Cố Quảng Thu cũng không muốn, vì vậy chuyện này đã bị trì hoãn.

Nhìn thấy anh ấy đã sắp hai mươi ba tuổi, kết quả là vẫn chưa cưới được vợ. Trong thời đại này người ta kết hôn sớm, ở tuổi này con cái đã đến độ tuổi chạy giỡn đánh nhau rồi.

Như Cố Quảng Hạ kết hôn sớm, năm nay đứa lớn đã bảy tuổi.

Hai anh em khiêng một vại nước về, bên trong có bảy tám con cá, đều là cá to, nhìn thấy Chu Dã đến, Cố Quảng Hạ cười nói: “Em đến đúng lúc lắm, mang vài con cá về cho vợ em ăn đi!”

“Vậy em sẽ không khách sáo với các anh Quảng Hạ, Quảng Thu đâu!” Chu Dã nhìn thấy con cá cũng rất hài lòng, cười nói.

“Khách sáo cái này làm gì?” Cố Quảng Hạ cười.

Cố Quảng Thu cũng cười và vỗ vai em họ của mình, vì không nói được nên anh ấy cũng không nói gì nhiều.

Chu Dã đã lâu không đến, dĩ nhiên cũng phải trò chuyện cùng hai người anh họ một lúc, mãi đến chiều mới mang theo ba con cá to về nhà.




trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch