Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu

Chương 18: Phạt ít răn đe nhiều 2

Chương 18: Phạt ít răn đe nhiều 2




Thực ra đây không phải tác phong làm việc của anh, khi muốn ra tay thì anh thích một phát chí mạng hơn, nhưng thấy em hai Cố đang kìm nén cơn bực bội, Cố Minh Đông sợ cậu không nhịn được mà gây ra rắc rối nên mới ra tay.

Dường như hai anh em có thần giao cách cảm.

Em hai Cố lén lút liếc nhìn Cố Minh Đông, trong lòng luôn cảm thấy Ngô Lão Tam bỗng nhiên ngã gãy răng cửa chắc hẳn có liên quan với anh trai của cậu, nhưng anh trai của cậu lợi hại đến thế sao?

Lúc này, giọng của Vương Mặt Rỗ từ phía sau truyền đến: “A Nam, chậm chút đi, chú có việc tìm cháu.”

Sắc mặt của em hai Cố lập tức thay đổi, vô thức nhìn về phía anh cả.

Cố Minh Đông lộ vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm nào, nhưng ánh mắt có phần lạnh lùng.

Em hai Cố rùng mình, vội vàng giải thích: “Không phải em tìm ông ta đâu nhá.”

Cố Minh Đông không nhiều lời vớ vẩn, chỉ vỗ vào vai cậu rồi nói: “A Nam, không cần anh cả dạy em nên làm gì đúng chứ.”

Ánh mắt của em hai Cố khẽ thất thần, có chút không dám nhìn vào mắt anh.

Nhưng Cố Minh Đông lại nói tiếp: “Anh cả tin em là một người đàn ông biết giữ lời, chắc chắn sẽ không nuốt lời làm chó.”

“Ngoan, với tư cách là một người đàn ông thì nên tự giải quyết tốt vấn đề.”

Sau khi dứt lời, Cố Minh Đông cũng không quan tâm đến Vương Mặt Rỗ đang đuổi theo mà dẫn em ba Cố - người ngập ngừng muốn nói đi về.

Anh thật sự rời đi ngay, nhưng điều đó lại khiến em hai Cố không biết làm sao, sự phiền muộn trong lòng không kìm nén được mà hiện hết lên mặt.

Vương Mặt Rỗ đã đuổi kịp và hô lên: “A Nam, vừa nãy cháu không nghe thấy chú gọi sao, sao không đợi chú.”

Em hai Cố bực bội nói: “Sau này chú đừng đến tìm cháu nữa, anh cháu không cho cháu chơi với chú.”

Khi nghe vậy thì Vương Mặt Rỗ lập tức kéo lấy người muốn rời đi: “Này này này, đợi đã, cháu nghe lời anh cả cháu như vậy từ khi nào thế, anh cả cháu chính là tên hèn nhát như thỏ đế, cháu nghe lời nó thì có thể có tương lai gì chứ.”

Nghe vậy, em hai Cố lập tức không vui, hất anh ta ra và mắng: “Chú dựa vào cái gì mà mắng anh cháu, cho dù anh ấy là tên hèn thì đó cũng là anh cháu.”

Vương Mặt Rỗ thấy cậu nổi nóng thì vội vàng giải thích: “Chú chỉ nói tiếp theo ý cháu thôi mà, cháu không thích thì chú không nói là được rồi. Chúng ta không nói cái này, A Nam, chuyện tốt mà lúc trước chú nói với cháu, cơ hội sắp tới rồi.”

Em hai Cố vốn muốn rời đi lại dừng bước khi nghe thấy lời này.

Vương Mặt Rỗ thấy cậu động lòng thì không ngừng nói: “Chỉ một lần là có thể lấy được một lượng lớn thức ăn, đủ để chúng ta ăn uống thả ga một năm, chú đối xử với cháu đủ tốt chứ, có chuyện tốt là nghĩ tới cháu ngay, sau này cháu phải nhớ lòng tốt của chú đối với cháu.”

Nếu là một ngày trước đó thì em hai Cố chắc chắn sẽ đi theo mà không nói lời nào.

Nhưng giờ đây, em hai Cố nhớ đến những gì anh cả đã nói trước khi đi, đấu tranh một hồi thì cuối cùng vẫn lắc đầu từ chối: “Chú, cháu cảm ơn chú, nhưng cháu đã hứa với anh cháu rồi.”

Vương Mặt Rỗ ngớ người: “Đây là chuyện đã bàn sẵn rồi mà, sao cháu đột nhiên lật lọng vậy, cháu như vậy thì bảo chú giải thích với người ta như thế nào?”

Một đứa trẻ mạnh mẽ, thẳng tính, ngốc nghếch lại dễ gạt thật sự là không dễ tìm được.

Khuôn mặt lỗ chỗ của Vương Mặt Rỗ cố rặn ra chút thiện cảm dễ gần: “A Nam, cho dù cháu không để ý tới chúng ta thì cũng phải nghĩ cho gia đình lớn đó của cháu chứ, đói bụng sẽ chết người đấy, cháu nỡ lòng để bọn họ chết đói à, chú đảm bảo với cháu chuyện này an toàn tuyệt đối và không có bất kỳ nguy hiểm gì cả.”

Anh ta không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến là Cố Minh Nam kiên quyết trả lời rằng: “Chú, cháu đã quyết định rồi, sau này đừng đến tìm cháu nữa, có tìm cháu thì cháu cũng không đi đâu.”

Sau khi nói xong thì cậu cũng không nghe lời của Vương Mặt Rỗ nữa, vắt chân bỏ chạy, trong lòng thầm nghĩ: Ông đây mới không làm chó đâu.

“Này, cháu chạy gì chứ!” Vương Mặt Rỗ hét lớn cũng không thể ngăn người lại.

“Cố Minh Nam, nếu thằng nhóc nhà mày hôm nay bỏ chạy thì sau này cũng đừng tới tìm tao nữa, cho dù lúc đó mày có quỳ xuống cầu xin tao thì mẹ kiếp tao cũng không dẫn theo mày đâu!”

Em hai Cố hét lên mà không hề quay đầu lại: “Cút mẹ mày đi, ông đây mới không quỳ đấy.”

“Thằng ngốc này sao đột nhiên đổi ý vậy?” Vương Mặt Rỗ không hiểu nổi, lại nói: “Không đi thì không đi, mẹ kiếp cả nhà toàn đồ hèn, đáng đời nhà mày chết đói, ông đây làm một mình.”

Trên đường về nhà, em ba Cố ngập ngừng muốn nói.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch