Cô vội vàng thu dọn đồ đạc, cô phải lấy bộ dụng cụ ăn trên xe lửa ra trước, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ba đứa trẻ, Đại Bảo cùng Nhị Bảo đang chơi với nhau trên giường, Tam Bảo vừa xem hai anh chơi vừa gặm ngón chân chảy nước miếng, người đàn ông đi đến phòng đun nước lấy nước nóng.
Sau khi người đàn ông đi lấy nước về, Giang Uyển pha một cốc sữa cho Tam Bảo trước.
Mùi sữa bột sộc vào mũi, sữa bột thời này không có chất phụ gia nào, vị sữa cũng vì vậy mà đậm đà hơn.
Pha tiếp một ly cho Nhị Bảo, cuối cùng định đưa cho Đại Bảo nhưng sợ cậu nhóc lại cứng đầu không thèm, Giang Uyển cười hỏi Đại Bảo: “Con có muốn uống sữa bột không?”
“Không uống.”
Thật ra Đại Bảo muốn uống, từ trước tới nay cậu bé chưa từng uống qua sữa bột, chỉ uống qua sữa mạch nha, nhưng sữa bột có mùi vị thơm hơn sữa mạch nha nhiều, với lại hồi nãy không có ăn bánh bao, bây giờ ngửi được mùi sữa bột lại càng thêm đói bụng.
“Con làm sao vậy Đại Bảo? Ngứa da sao?” Cố Trung Quốc đứng bên cạnh la Đại Bảo, sợ cô gái nhỏ chán ghét Đại Bảo.
“Được rồi, anh la con làm gì? Con cái gì cũng không biết nên anh phải dạy con cho tốt, thôi anh tránh ra một bên đi, em tự biết phải làm như thế nào.” Giang Uyển đóng kĩ nắp hộp sữa lại, đàn ông gì cũng không biết cho rằng chỉ cần đánh một trận là được, nuôi dạy con trẻ đâu có dễ dàng như vậy.
Cố Trung Quốc nhìn cô gái nhỏ mi mắt cong cong, vẻ ngoài tự tin, anh không nói gì nữa mà chỉ im lặng.
Chuyện này anh không hiểu lắm nên sẽ không dính vào, anh tin tưởng cô gái nhỏ sẽ có thể xử lý tốt mọi chuyện.
Đến 6 giờ chiều, Đại Bảo vẫn như cũ không muốn nhận đồ của cô, không ăn không uống, Giang Uyển pha bốn ly sữa bột trừ Đại Bảo ra mỗi người một ly, cô ăn thêm hai cái bánh bao, rồi đưa bốn cái bánh bao cho người đàn ông, cho Nhị Bảo nửa cái còn Tam Bảo chỉ uống sữa bột.
Sau khi ăn uống no đủ, Giang Uyển cuối cùng cũng có thời gian rảnh để dạy dỗ Đại Bảo, chỉ thấy người đàn ông dựa vào mép giường nhìn cô với đôi mắt đen sáng ngời, cô biết đây là anh ấy muốn xem cô dạy con như thế nào.
Giang Uyển trợn tròn mắt, người đàn ông lạ lùng này chỉ biết ăn hiếp cô, nhưng cô không sợ đâu.
Đời trước, sau khi kết hôn với người đàn ông này cô đã làm giáo viên ở một trường cấp hai, cô dần hiểu ra rằng có một vài đứa trẻ không phải thật sự hư hỏng, mà chỉ vì lý do gia đình khiến chúng bị bất mãn mới thông qua việc phản nghịch và nổi loạn để thể hiện sự bất mãn đấy của bản thân.
Mà Đại Bảo cũng đang trong tình trạng đó, vì cảm thấy hoang mang, sợ hãi khi biết mình có một người mẹ mới nên mới thông qua việc không nhận đồ của cô để biểu hiện sự bất mãn.
“Đại Bảo, con lại đây dì có việc muốn nói với con.” Giang Uyển kêu Đại Bảo.
Đại Bảo đang chơi cùng Nhị Bảo nhưng dưới ánh mắt của cha vẫn phải miễn cưỡng đi tới, Giang Uyển dẫn cậu đi tới chỗ cửa xe không có người: “Đại Bảo, con đã là một đứa trẻ nên người, là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, nếu như gặp phải vấn đề mà con chỉ biết giận dỗi thì bất kể chuyện gì cũng không làm nên hồn được, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, con hiểu chưa?”
Đại Bảo hất cằm tỏ vẻ không muốn để ý đến cô.
“Dì muốn biết tại sao hôm nay con không muốn ăn gì hết vậy?” Giang Uyển chậm rãi dẫn dắt cậu.
“Hừ, đồ của dì con không thèm ăn.” Đại Bảo ra vẻ cứng đầu.
“Đồ của dì sao? Dì và cha con đã kết hôn, nói cách khác sau này dì chính là mẹ con, con ăn đồ của dì thì có làm sao đâu chứ?”