Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Chương 179: Người quen cũ

Chương 179: Người quen cũ

Mẹ An vỗ đùi: “Đứa con dâu út kia chính là đợi chuyện này đấy, mọi người không nghĩ được đâu, hai đứa nó không đi, ở lì trong nhà, đuổi hai người già ra ngoài ở, mấy đứa nói xem đây là chuyện gì!”

“Chẳng phải căn nhà đó là do chú Đặng được chia ư? Liên quan gì đến con của chú ấy chứ, vợ anh ta muốn tách ra ở riêng thì tự mình tìm chỗ ở, dựa vào đâu mà lấy nhà của hai vợ chồng già bọn họ.”

An Tiểu Muội nghe xong thì thấy tức giận.

“Đúng vậy.” Mẹ An vội vàng gật đầu: “Ầm ĩ đến cả hội phụ nữ, nhưng hội phụ nữ bảo rằng mặc kệ chuyện này. Hôm nay người nhà họ Đăng gặp mẹ thì vừa nói vừa khóc, trông rất đáng thương.”

“Cô con dâu kia ghê gớm như thế, chẳng lẽ cô ta không sợ người khác nói ra nói vào nhà mẹ đẻ mình ư?”

An Tiểu Muội bỏ quả táo xuống.

“Nhà mẹ đẻ gì nữa chứ. Cha mẹ của người phụ nữ đó đều đã mất, hơn nữa cô ta còn lớn hơn chồng vài tuổi. Chính là vì biết con trai nhà họ Đặng thích mình nên mới gạt hai người lớn của nhà họ Đặng để kết hôn đó.”

Mẹ An kể xong thì lắc đầu.

Cổ Na “à” một tiếng: “Người phụ nữ đó họ gì thế?”

“Họ Vương, nghe nói lúc trước ở thủ đô.”

Trong đầu của Cổ Na lập tức hiện lên khuôn mặt của một bà chị họ Vương, cô nhìn sang An Hi Hạo, anh nhíu mày: “Có lẽ là cùng họ.”

Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy nhỉ, nhưng sự thật chứng minh đúng là có nhiều chuyện trùng hợp lắm.

Khi Cổ Na và mẹ An ra ngoài mua rau, bọn họ tình cờ gặp được dì Đặng, hai người khó tránh khỏi nói vài câu, nhưng một bóng dáng quen thuộc chạy đến đẩy dì Đặng ra rồi mắng chửi: “Chuyện gì cũng đi rêu rao hết, bà không thấy xấu hổ nhưng con trai bà và tôi cũng cần mặt mũi đó.”

Cổ Na bước tới đỡ dì Đặng suýt tí nữa thì ngã xuống, cô cười như không cười nhìn người phụ nữ trước mặt đang thay đổi sắc mặt: “Đây không phải là chị Vương sao?”

Chị Vương hay Vương Xuân Kiều không ngờ sẽ gặp Cổ Na ở đây.

Nhớ tới chuyện xảy ra lúc mình ở thủ đô, Vương Xuân Kiều vô cùng chột dạ: “Chị Vương gì hả? Có phải cô nhận nhầm người rồi đúng không?

Cổ Na ngước mắt lên: “Sao tôi có thể nhận nhầm được? Khí chất của chị Vương đặc biệt như vậy, đánh nhau lợi hại như thế, sao tôi có thể nhận nhầm cho được?”

Vương Xuân Kiều còn muốn chết cũng không thừa nhận, nhưng dì Đặng vẫn truy hỏi: “Cổ Na à, cháu và con dâu dì trước đây có quen biết sao?”

“Cũng có thể nói là không quen.” Lời này của Cổ Na khiến Vương Xuân Kiều thở phào nhẹ nhõm: “Trước đây ở chung trong một sân viện mấy tháng thôi. Dì không biết đâu, chị Vương làm ăn khá tốt, những người đàn ông kia cháu đếm cũng không hết, còn cả khi những người phụ nữ tìm đến đánh nhau với chị Vương nữa, họ đều không thể thắng nổi, cho nên cháu mới nói chị Vương rất lợi hại đó.”

Mấy câu nói đã vạch trần Vương Xuân Kiều, chị ta tức giận, thừa dịp dì Đặng chưa kịp phản ứng đã nhanh chân bỏ chạy.

Người đi đường nghe được mấy câu thì vội vàng kêu lên: “Con dâu của bà chạy rồi!”

Dì Đặng cũng không đuổi theo, cắn răng nghiến lợi mắng: “Chạy rồi thì đừng trở lại nữa! Nếu để tôi tóm được, tôi sẽ tống cô ta vào đồn!”

Gì mà cô gái mồ côi, gì mà thân còn trong sạch? Còn mang thai cốt nhục nhà họ Đặng nữa chứ? Phì!

“Cổ Na à, hôm nay thật sự cảm ơn cháu, ngày khác dì phải mời mọi người ăn cơm, cháu nhất định phải tới đấy nhé!”

Nói xong, dì Đặng bước nhanh về nhà, hoàn toàn không còn dáng vẻ chậm rãi như lúc mới bắt đầu.

Xem xong một màn kịch hay, mẹ An thở dài một tiếng: “Thật sự là loại người đó sao?”

Cổ Na nhún vai một cái: “Cũng không kém là bao đâu, con thấy bây giờ chắc chị ta có đồng bọn, nếu không sao dám ngang nhiên gạt người như vậy.”

Sự thật chứng minh Vương Xuân Kiều đúng là có đồng bọn. Con trai út nhà họ Đặng vô cùng tức giận, cũng không sao tin được lời mẹ già nói, vì muốn tìm người trở về để hỏi cho rõ, họ đã báo cảnh sát.

Khi anh ta và Vương Xuân Kiều ở bên nhau đã đưa hết tiền của mình cho chị ta, đó cũng không phải là một con số nhỏ.

Hai ngày sau, cảnh sát đã bắt được Vương Xuân Kiều, ngoài ra còn có hai người đàn bà và ba người đàn ông.

“Theo lời khai của chúng, đàn ông phụ trách cầm đầu bảo kê, một người phụ nữ canh cửa, còn Vương Xuân Kiều và người đàn bà kia đều là gái giang hồ. Chị ta vốn không có thai, chỉ lừa gạt đứa con trai ngố nhà họ Đặng thôi.”

Sau khi trở về từ nhà họ Đặng, mẹ An kể lại mọi chuyện một lần.

“Đúng là quá may mắn, nếu chậm hơn chút nữa mới phát hiện, căn nhà của nhà họ Đặng sẽ bị ả lừa đảo kia lừa mất.” Cha An lắc đầu.

“Ác giả ác báo.” Cổ Na vừa ăn trái cây An Hi Hạo đưa tới vừa nói.

“Đúng vậy.” An Tiểu Muội vội vàng gật đầu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch