Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Người Ngoài Hành Tinh Làm Giàu

Chương 53: Bán kẹo

Chương 53: Bán kẹo

Dù thế nào đi nữa, việc hai đứa cháu trai được chọn đi học việc cũng là một chuyện vui vẻ, buổi tối bà cụ Cổ cắn răng lấy một cân thịt mỡ mà Cổ Thành Lễ mang về ra nấu. Chuyện đi học việc này cũng không phải muốn về là về nhà được, tối nay ăn một bữa thật ngon, lúc trở về cũng là hai tháng sau rồi.

Bởi vì ngày mai phải bắt đầu học việc, nên tối đó hai anh em đã bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị sáng sớm ngày mai sẽ lên đường.

Cổ Hành Phong tới tìm Cổ Na, đôi tai hơi đỏ lên, nói: “Em nhớ để ý bên chị Lưu Phân nhiều một chút, nếu có tin gì thì phải nói cho anh một tiếng nhé. Hai tháng sau anh thật sự được ở lại, anh sẽ nhờ bà nội đi hỏi thử xem.”

Cổ Na rất vui vẻ: “Vâng ạ, vậy anh phải cố gắng nhé!”

Cổ Hành Phong mặt đầy hăng hái: “Anh nhất định sẽ được ở lại.”

Ngày hôm sau, lúc Cổ Na thức dậy, anh em Cổ Hành Phong đã đi được một lúc rồi. Cô cũng bắt đầu dạy Cổ Hành Lôi khắc gỗ như thế nào, anh ta cũng học rất nghiêm túc.

Hôm nay đúng ngày thị trấn họp chợ, cũng không có chuyện đồng áng gì, nên Cổ Na hẹn Lưu Phân cùng đi chợ. Trên đường đi, họ còn gặp La Đan Đan và Dương Mậu, còn cả An Hi Hạo nữa.

An Hi Hạo đi bên cạnh Cổ Na, khoảng cách không xa không gần, không đáp lời ai, chỉ lắng tai nghe.

“Đầu óc của Cổ Na thật sự quá tốt, tôi còn chưa đọc xong quyển sách mượn từ chỗ cô ấy, cô ấy đã mượn sách khác của cô rồi.” Lưu Phân hâm mộ nói.

La Đan Đan cũng thấy Cổ Na rất lợi hại. Cô ta vốn cho là cô chỉ biết đọc mấy chữ, có một lần đã lấy một đề cho Cổ Na làm, kết quả người ta chưa cầm bút tính toán đã lập tức mở miệng nói ra câu trả lời.

“Chuyện học hành cô ấy thật sự rất thông minh, nhưng những thứ khác lại ngu ngơ chậm chạp.” La Đan Đan liếc nhìn An Hi Hạo bằng ánh mắt xâu xa. Lưu Phân và Cổ Na đều không phát hiện ra, còn tưởng rằng đang nói chuyện hàng ngày.

Cổ Na hơi không đồng ý, cô tự nhận mình là người ngoài hành tinh thông minh nhất.

Dương Mậu nói rất nhiều, nhưng mấy người đi cùng cũng không thấy bực bội. Đến thị trấn, La Đan Đan đi cùng Dương Mậu và An Hi Hạo tới bưu điện nhận đồ, Lưu Phân tới hợp tác xã tiếp thị và cung ứng xếp hàng, còn Cổ Na cầm phiếu thịt chạy thẳng về phía hàng thịt. Bây giờ cô có phiếu trong tay, coi như cô có thể thể hiện được tấm lòng để người nhà họ Cổ ăn ngon hơn.

Cổ Na rất rộng rãi mua ba cân thịt ba chỉ. Cô biết bà cụ Cổ sẽ không làm hết luôn một lần, vì thế cho dù làm thành thịt muối cũng muốn mua về cất trữ, chờ khi thu hoạch vụ thu là có thể ăn thật nhiều thịt!

Sau khi suy nghĩ một lát, cô mua thêm hai thanh xương có thịt, định nấu canh cho ông cụ Cổ.

Hôm qua ông cụ Cổ bị ngã trẹo chân, sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định không để ông cụ Cổ đi làm nữa, mà muốn ông cụ nghỉ ngơi ở nhà. Mấy hôm nay, trong nhà không ngừng có chuyện vui, sau khi suy nghĩ ông cụ Cổ cũng đồng ý, đợi khi các cháu nội kết hôn, hai cụ sẽ ở nhà chăm sóc trẻ con.

Sau khi bỏ thịt vào gùi sau lưng, Cổ Na tới hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, đúng lúc cô lại gặp An Hi Hạo: “Em muốn tới hợp tác xã tiếp thị và cung ứng à?”

Cổ Na nhìn trong gùi của anh cũng để đồ, nhưng nhìn giống như hàng gửi tới, chắc là người nhà gửi cho anh.

“Đúng vậy, bà ngoại bảo em mua kẹo về.” Cổ Na nhìn đội ngũ xếp hàng dài dằng dặc bên hợp tác tiếp thị và cung ứng, Lưu Phân xếp hàng lâu như vậy mà còn ba người nữa mới đến lượt cô ấy.

An Hi Hạo chỉ về phía hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, tiếc nuối nói: “Kẹo bán hết rồi, bây giờ em đi xếp hàng cũng không mua được đâu.”

Khuôn mặt Cổ Na thoáng thất vọng, đồ ở chỗ bác ba sẽ đắt hơn rất nhiều, hơn nữa thường hết hàng từ sớm, xem ra hôm nay không mua được rồi.

Đột nhiên, một đôi tay thon dài đưa tới trước mặt cô, tay anh còn cầm khoảng hai cân kẹo, nhưng kẹo này vừa nhìn đã biết không phải của hợp tác xã tiếp thị và cung ứng, hẳn sẽ đắt hơn một chút.

“Đây là đồ mẹ anh gửi tới, anh không thích ăn kẹo nên cho em.”

Cổ Na không nhận mà móc từ trong túi ra một tệ, đưa cho anh: “Để em mua lại, một tệ có đủ không?” Vừa nói, cô vừa cảm thấy có thể sẽ không đủ, vậy là lại móc ra hai đồng tiền nữa.

An Hi Hạo nhìn cô, cuối cùng lên tiếng: “Nhiều quá, năm hào là đủ rồi.”

“Rẻ như vậy sao ư?”

Kẹo này nhìn cũng biết rất cao cấp, sao có thể rẻ như vậy chứ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch