Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70: Niên Đại Học Bá

Chương 16: 5

Chương 16: 5


Nghe Lâm Quốc An nói năng có khí phách như vậy, Lâm Vãn cũng an tâm phần nào. Hắn quay đầu nhìn mẹ mình đang ngồi quạt lá cọ trên ghế đẩu ngoài sân.

"Con trai lại đây ngồi nghỉ chút đi, chờ ba con mệt thì mẹ vào nhà sau."

Lâm Vãn cạn lời: "Mẹ, mẹ biết thừa là ba con đang diễn kịch à?"

"Cái tính ba con thế nào, ai bị thương thì cũng đến lượt hắn giả vờ thôi." Lưu Thắng Nam chắc nịch đáp.

"Thế vừa nãy mẹ còn kêu gào thảm thiết thế làm gì?"

"Không kêu thế thì làm sao mà đưa được con về nhà nghỉ ngơi. Làm cả buổi sáng việc đồng áng, eo với lưng mẹ mỏi nhừ đây này."

Ông nội Lâm thì vẫn sung sức lắm, đuổi theo đốc thúc người ta làm đến tận trưa mới thôi. Xem ra Lâm Quốc An bị thương là thật, mặt mũi còn bầm dập hết cả lên. Cơ mà hắn vẫn khăng khăng một mực khẳng định là mình bị ngã.

"Thân thể ta thật sự là chịu hết nổi rồi. Nếu mà ta không muốn làm, thì đã mặc kệ lâu rồi. Sao có thể tự mình nhảy xuống mương nước bao giờ, chỉ có thằng ngốc mới làm thế thôi. Ta thông minh thế này, dại gì mà làm chuyện ngu xuẩn đó."

Lâm Quốc Hoa đen mặt nhìn hắn: "Tam ca, sao anh có thể như thế chứ..."

Lâm Quốc An nhướng mày: "Tôi làm sao? Tôi còn làm rạng danh cho chú đấy chứ. Đây là tai nạn lao động, phải được biểu dương mới đúng."

Lâm Quốc Hoa liếc nhìn ông nội Lâm: "Ba, thế Tam ca như này thì tính sao, buổi chiều ai làm?"

Ông nội Lâm vừa đánh người vừa làm việc mệt nhoài, lúc này thì chẳng còn hơi sức đâu, ông lờ đờ hé mắt nhìn thằng ba một cái, xong chán ghét quay đi chỗ khác: "Đổi cho nó việc gì nhẹ nhàng thôi. Không thì nó lại nhảy xuống mương nữa thì có mà chết dở. Lần sau mà có chuyện thật thì có mà hại người."

Lâm Quốc An vội nói: "Đâu phải là tôi không muốn đi, là mọi người không cho tôi đi đấy chứ."

"Cút cút cút cút, đừng có làm chướng mắt!" Bà nội Lâm tức giận đuổi người, rồi vội vàng rót cốc nước nguội cho ông già hạ hỏa, kẻo ông tức quá mà lăn ra ốm.

Lâm Quốc An ngay lập tức chui tọt về phòng. Lưu Thắng Nam nhanh mắt lôi kéo Lâm Vãn cũng về theo luôn, tránh bị vạ lây.

Lâm Quốc Đống và Lâm Quốc Cường liếc nhìn ông nội Lâm và bà nội Lâm.

Thằng ba giờ không phải làm việc nặng nữa, mà cả nhà còn phải gồng lên nuôi con nó ăn học. Chuyện này đúng là...

Dù thế nào thì hai nhà đều muốn ra ở riêng.

Ông nội Lâm liếc hai đứa con trai, rồi làm bộ như không nhìn ra gì cả. Dù sao thì chuyện ra riêng là không thể nào. Thằng tư còn chưa lấy vợ, cái nhà này chia kiểu gì?

Nếu chia nhà, sau này thằng tư cưới vợ sinh con, tự nó phải lo hết. Thế thì bất công cho nó quá. Dù sao con cái thằng cả, thằng hai, thằng ba đều do cả nhà cùng nhau nuôi. Chưa kể, thằng ba tuy lười biếng, nhưng chí ít nó chỉ có một đứa con, gánh nặng cho cả nhà là nhỏ nhất. Còn thằng cả, thằng hai thì đẻ hai ba đứa, con cái chưa kịp lớn đã phải ra đồng làm việc, đều là cả nhà nuôi cả.

Nghĩ đến đây, ông nội Lâm hận không thể đấm cho mình một cái, đẻ nhiều con là chuyện tốt chứ, sao ông lại nghĩ là gánh nặng được nhỉ? Đều tại cái mồm thằng ba kia!

Thấy sắc mặt bạn già không tốt, bà nội Lâm nghiêm giọng nói: "Vợ thằng cả với vợ thằng hai mau đi nấu cơm đi, buổi chiều còn phải làm việc đấy. Thằng ba thì tính nó thế rồi, tôi cũng chẳng trông mong gì vào nó!"

Lý Xuân Cúc và Trương Thu Yến cúi đầu đi ra cửa bếp nấu cơm. Trong lòng ai nấy đều rục rịch tính chuyện ra riêng.



"Ba, con thấy ông bà nội thật sự tức lắm rồi đấy, cẩn thận họ đuổi cả nhà mình ra ngoài."

Lâm Vãn nhỏ giọng nói.

Lâm Quốc An nằm ườn trên giường thở dài: "Không sao đâu, đuổi thì đuổi thôi, rồi cũng có chỗ mà ta ở."

"Thế ăn uống thì sao?" Lâm Vãn lo lắng cho cái thân cò lả của mình, đi theo bố mẹ khéo mà suy dinh dưỡng mất.

"Ta với mẹ con còn nuôi không nổi mụn con à?"

Lâm Vãn cảm thấy là thật sự không nuôi nổi ấy chứ.

Lâm Quốc An vắt chân chữ ngũ: "Yên tâm đi, ba có chừng mực, không để con chết đói được đâu. Con là cục vàng của ba, ba nỡ để con đói à? Ba làm thế này là vì con đấy. Con nghĩ xem, ba mà cắm mặt làm việc, sau này thân thể ắt sẽ không tốt, lấy sức đâu mà trông cháu. Nói không chừng còn liên lụy đến con ấy chứ. Con lại chỉ có một mình, sau này không có chỗ nương tựa, đáng thương lắm đấy con ạ."

Lưu Thắng Nam cũng hùa theo: "Ra riêng càng tốt. Sau này ta thích tan làm giờ nào thì tan, thích nghỉ ngơi giờ nào thì nghỉ, thích ăn gì thì ăn. Thích quá đi!"

Lâm Vãn cạn lời: "Thật sự là muốn chết đói quá."

Nói thật, hắn cứ tưởng ba mẹ mình là loại chỉ mong bám váy gia đình mà sống đời ăn bám, ai dè họ lại là những chiến sĩ đấu tranh cho tự do.

Thật sự làm hắn phải xây dựng lại thế giới quan một lần nữa.

Đã diễn thì phải diễn cho trót, người nhà họ Lâm cũng chẳng muốn ai biết chuyện thằng ba nhà mình giả vờ bị tai nạn lao động, cho nên chỉ có thể nghiến răng nuốt cục tức vào bụng. Không được hé răng ra ngoài, còn phải để Lâm Quốc An phối hợp ở nhà dưỡng thương hết buổi chiều.

Thế là buổi chiều, ba người nhà họ Lâm ở nhà học tập.

Thực tế thì chỉ có Lâm Vãn ôm sách giáo khoa học thôi, còn hai người kia thì lăn ra ngủ khò khò trên giường rồi.

Lâm Vãn nhét hai cục bông gòn vào tai, rồi quay lưng lại, tiếp tục học.

Kỳ thực cũng chỉ là làm quen với sách giáo khoa, xem trình độ tiểu học thời này ra sao thôi. Hắn cảm thấy chắc cũng không khó, dù sao kiến thức càng ngày càng phải khó hơn chứ, học sinh tiểu học thế kỷ hai mươi mốt chắc chắn phải học nhiều hơn bây giờ. Cho nên Lâm Vãn cũng rất tự tin.

"Kí chủ, ngươi còn chưa phát hiện ra sao?"

Lâm Vãn hỏi: "Phát hiện ra gì?"

"Ngươi không phát hiện ra ngươi phải học lại từ đầu à? Ngươi đúng là nắm giữ rất nhiều tri thức, nhưng nó lại chẳng liên quan gì đến kiến thức tiểu học cả. Ví dụ như giờ cho ngươi một bài tập đọc điền vào chỗ trống, ngươi làm thế nào? Thi tiểu học, người ta toàn khảo kiến thức trong chương trình học năm đó thôi. Mấy cái đó ngươi có biết đâu."

Lâm Vãn câm nín: "..."

Hắn vội vàng giở sách giáo khoa, mở mấy bài tập đọc ra. Xong rồi, chữ thì biết hết, mà một bài cũng không ngâm nga được!

Hắn hoàn toàn không nhớ hồi tiểu học mình đã học cái gì, mà mấy bài này hình như mình cũng chưa học bao giờ.

A a a a a, dạo gần đây được bố mẹ tâng bốc hơi nhiều nên hơi bị ảo tưởng sức mạnh rồi, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng thế này!

"Kí chủ, giả thì mãi là giả thôi. Ngươi đâu phải là kiểu người nhìn một lần là nhớ đâu. Mấy bài này, ngươi phải học lại từ đầu đấy."

"Khoan đã, để ta từ từ đã..." Lâm Vãn lau mồ hôi trên trán.

"Kí chủ, ngươi không còn thời gian đâu. Giờ đã là tháng tám rồi, ngươi chỉ còn một tháng để học thôi đấy. Nếu ngươi không hoàn thành chương trình học, khai giảng có khi ngươi không được nhảy lớp đâu, người nhà ngươi lại tưởng ngươi lừa họ. Hậu quả là ngươi phải tiếp tục làm việc đồng áng đấy."

Trong đầu Lâm Vãn nhanh chóng nhảy số giữa làm việc đồng áng và học tập.

Rồi hắn vội vàng chạy ra bên giường lay bố hắn, Lâm Quốc An: "Ba, lỡ mà con không đi học được thì sao?"

Lâm Quốc An dụi dụi mũi: "Không thể nào."

"Nhỡ vì con không được nhảy lớp, ông bà nội không cho con đi học nữa thì sao?"

"Thì ta bẻ gãy chân con, cho con không làm việc đồng áng được, chỉ có nước đi học thôi. Thôi, để ba ngủ một lát."

Lâm Quốc An lại nhắm mắt ngủ tiếp. Chỉ còn Lâm Vãn đứng bên giường, vẻ mặt như trời long đất lở.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch