"Nói thật, dù ông bà già có sắm lễ vật cho người ta, thì người ta cũng nể mặt chúng ta hơn đấy."
Nghe Lâm Quốc An nói vậy, mặt Lâm bà bà liền tối sầm lại. Mọi người cũng đổ dồn ánh mắt về phía bà, chuyện gì thế này, lễ vật á?
Lâm bà bà ôm ngực, giọng bực bội: "Thằng nhãi này, mày muốn tức chết tao hả?" Cái thằng con ngốc này ăn nói kiểu gì vậy, không biết lựa chỗ mà nói à? Lời này có thể để người khác nghe được sao? Không biết nó nghe lỏm được ở đâu nữa, tức chết mất thôi!
"Ối, cái này không được nói à? Vậy con không nói nữa." Lâm Quốc An ôm bát, thành thật ăn cơm.
Chỉ có vợ chồng anh cả và anh hai là liếc xéo Lâm bà bà.
Lễ vật ư? Lúc trước họ cưới chỉ được bộ quần áo mới và một bao gạo thôi đấy. Thằng Ba đã bảo lễ vật nhiều, chắc chắn là không ít rồi.
Buổi tối về phòng, Lâm Vãn tò mò hỏi Lâm Quốc An: "Ba, sao ba biết bà nội chuẩn bị lễ cho chú tư vậy? Chuẩn bị cái gì thế?"
"Ba biết sao?" Lâm Quốc An phe phẩy quạt mo.
Hắn ngáp một cái, đáp: "Ba chỉ tiện mồm nói thế thôi, ai ngờ bà nội tự chột dạ. Dù sao bà ấy cưng chú tư thế nào, nhất định là chuẩn bị đồ cho mà xem. Giờ thì hay rồi, cứ để họ tự ầm ĩ đi, khỏi có thời gian quản chúng ta. Đỡ phải ngày nào cũng dòm ngó chuyện con học hành."
Lưu Thắng Nam phấn khích: "Ôi chao, ba nó ơi, anh thông minh quá đi! Vừa hay, lần sau mà mẹ chồng còn bảo em lười, em sẽ bảo em không có lễ vật cưới xin gì hết. Ai bảo lúc trước bà không chuẩn bị gì cho em. Trâu còn phải ăn cỏ nữa là, làm dâu mà không có lễ vật, em chẳng có động lực làm gì hết!"
Lâm Vãn: "..." Mẹ à, bao nhiêu năm nay mẹ có so đo chuyện này đâu, giờ so đo có phải là muộn quá không?
Mấy ngày sau đó, trong nhà quả nhiên yên ả, không ai nhắc đến chuyện Lâm Quốc An và Lưu Thắng Nam lơ là công việc, lười biếng nữa.
Ông Lâm và bà Lâm cũng không hỏi han gì về tình hình học tập của Lâm Vãn.
Vợ chồng bác cả và bác hai cũng không so đo chuyện cả nhà họ chiếm tiện nghi nữa, ngược lại đều dán mắt vào nhất cử nhất động của Lâm bà bà, xem bà rốt cuộc chuẩn bị những thứ gì tốt cho cô dâu chú tư.
Không khí này rất thích hợp để học tập, và Lâm Vãn đã kiên trì học được vài ngày, tốc độ học tập không nhanh lắm. Hơn nữa càng học càng thấy đuối.
Môn toán thì ổn, chỉ cần xem một lần là hiểu. Nhưng môn văn thì kiến thức nhiều quá, nào là điền vào chỗ trống, đọc thuộc lòng, rất cần có vốn kiến thức rộng. Lâm Vãn lại không có thầy cô chỉ điểm trọng tâm, mỗi lần chỉ có thể mò mẫm trọng điểm qua mấy bài tập cuối khóa. Cho nên mỗi một khóa đều phải cố gắng học cho thuộc.
Kiên trì học được một tuần, Lâm Vãn bắt đầu đuối sức.
Trời thì nóng như đổ lửa, đầu óc càng học càng mụ mẫm. Hơn nữa hắn không phải là kiểu người có thể ngồi yên một chỗ, kiên nhẫn học hành suốt.
"Hệ thống học bá, mở ra đi, có lợi ích gì, ngươi nói cho ta nghe lại lần nữa đi."
Lâm Vãn gục mặt xuống bàn, yếu ớt giao tiếp với hệ thống.
"Mở ra sẽ được tặng mười điểm năng lượng. Sau khi mở ra, sẽ được cung cấp tài liệu học tập không giới hạn. Kí chủ mỗi khi học xong một cuốn sách do hệ thống chỉ định, đạt 60 điểm trở lên trong bài kiểm tra sẽ được tặng 1 điểm năng lượng, đạt 80 điểm trở lên sẽ được tặng 2 điểm năng lượng, đạt 90 điểm trở lên sẽ được tặng 3 điểm năng lượng, đạt 100 điểm sẽ được tặng 4 điểm năng lượng. Ngoài ra, kí chủ tham gia bất kỳ kỳ thi công khai nào cũng sẽ được thưởng điểm năng lượng dựa trên số điểm đạt được. Nếu tổng điểm không khớp với các điều trên, hệ thống sẽ tự động quy đổi."
Theo giọng nói của hệ thống, trong đầu Lâm Vãn hiện ra một bảng, hiển thị riêng biệt năm loại năng lực: trí nhớ, khả năng quan sát, khả năng tập trung, tư duy logic, và sức tưởng tượng.
"Năm loại năng lực này hợp lại chính là trí lực của kí chủ.