Chương 18: 5 (1) (2) Tôi nói cô nghe này, buổi chiều tôi không tới đâu. Tôi ở nhà dạy Vãn Sinh nhà tôi đọc sách. Cô không biết đâu, thằng bé này đặc biệt có thiên phú. Đầu óc y hệt tôi, thông minh lắm."
Hồ Hữu Mai cười khẩy: "Giống cô, thì chưa chắc đã thông minh rồi."
Lâm Vãn: "...Chào thím ạ." Tính theo vai vế này, chồng của đồng chí Hồ Hữu Mai xem như em họ xa của ông nội cậu.
Hồ Hữu Mai: "..."
Lưu Thắng Nam cười ha ha: "Ôi, thím nhỏ! Ngại quá, vừa nãy chưa kịp chào thím. Xem tôi đây đúng là không biết tôn trọng người già mà. Thím già nhà thím đừng giận nhé!"
Hồ Hữu Mai tức đến nỗi ôm lúa của mình đi sang một bên. Đứa con mà Lưu Thắng Nam sinh ra cũng chẳng phải hạng tốt lành gì!
Đương nhiên, trước khi đi, bà ta còn quay sang nói với Lưu Thắng Nam: "Lưu Thắng Nam, người nhà tôi gửi thư về, nói anh cô lại lên chức rồi đấy, bây giờ là chủ nhiệm hậu cần trong xưởng đấy. Người nhà cô tài giỏi như vậy, sao lại không đưa cô về thành đi? Đúng là không coi cô là người nhà mà!"
Lời này quả thực đã đâm vào tim đen.
Lưu Thắng Nam lại vô tư đáp: "Ôi trời, con gái đi lấy chồng như bát nước hắt đi rồi, đã có gia đình rồi còn muốn dựa vào nhà mẹ đẻ, mặt cô cũng dày thật đấy!"
Hồ Hữu Mai tức đến nỗi chẳng còn tâm trí đâu mà cãi nhau với bà ta nữa, hừ một tiếng: "Cô cứ mạnh miệng đi!"
Chờ bà ta quay người đi, Lưu Thắng Nam liền có chút bồn chồn trong lòng.
Lâm Vãn thấy Lưu Thắng Nam cũng không còn lén ăn nữa, trong lòng có chút không vui. Mẹ cậu miệng thì nói không buồn, nhưng làm một thanh niên có học thức từ thành phố đến, lại cắt đứt quan hệ với người nhà, sao có thể không buồn chứ? "Mẹ ơi, con nhất định sẽ học hành thật giỏi, sau này sẽ làm mẹ nở mày nở mặt. Sau này con sẽ để mẹ và bố sống những ngày sung sướng, để người nhà bên bà ngoại đều phải coi trọng mẹ!"
Giờ cậu chính là một người đàn ông đích thực rồi đấy!
Lưu Thắng Nam thở dài thườn thượt: "Ai, thật là khó khăn quá. Con nói xem, cậu cả con quản lý hậu cần, nếu không cắt đứt quan hệ, giờ mẹ có bao nhiêu lợi ích chứ. Mẹ nói con nghe, chỉ riêng phúc lợi ngày lễ trong xưởng thôi cũng ăn không hết rồi. Con trai, con lớn thế này chắc chưa ăn bánh trung thu bao giờ nhỉ? Đó là loại bánh dùng giấy bọc giấy, làm bằng bột mì, bên trong nhân ngũ vị ấy, cắn một miếng vào thì khỏi phải nói là thơm ngon đến mức nào... Nhạt toẹt..."
Lâm Vãn: "..." Cậu đã ăn bánh trung thu rất nhiều rồi, chẳng có gì lạ cả... Ấy vậy mà cậu vẫn lén lút nuốt nước miếng. Đời này cậu thật sự chưa ăn bao giờ, đúng là cơ thể tự động phản ứng thôi!
Hai mẹ con đang nói chuyện bánh trung thu cho đỡ thèm thì bà thím cả Lý Xuân Cúc liền vội vã chạy đến sân đập lúa. Vừa nhìn thấy Lưu Thắng Nam, mắt bà ta sáng lên, liền hô: "Thắng Nam, mau về mau, lão ba đã xảy ra chuyện rồi!"
Nghe nói thế, lòng Lâm Vãn giật thót một cái, lập tức bật dậy: "Thím cả ơi, bố con sao rồi ạ?"
"Xảy ra chuyện rồi, ngã xuống mương nước rồi, mau về nhanh đi!"
Các bà cụ bên cạnh nghe được tin tức, đều la lên: "Mau về xem sao rồi!"
"Ôi Quốc An của tôi ơi!" Lưu Thắng Nam dường như mới kịp phản ứng, gào lên một tiếng thê lương thấu ruột gan rồi lao về phía nhà.
Lâm Vãn nhanh chóng đuổi theo. Trong lòng cũng sốt ruột không thôi. Lúc này điều kiện y tế không tốt, nhà họ Lâm lại nghèo, nếu mà thật sự ngã nặng thì có thể xảy ra vấn đề lớn thật.
Hai mẹ con vừa về đến nhà, chợt nghe thấy tiếng Lâm Quốc An kêu la như heo bị chọc tiết.
Lâm Vãn nhanh chóng chạy vào trong phòng, nhưng kết quả còn chưa vào đến cửa thì đã sợ hãi chạy ngược ra sân.
"Ông đây cho mày ngã, cho mày ngã, ông đây đánh chết mày!" Lâm gia gia cầm đế giày đuổi đánh con trai trong phòng.
Lâm Quốc An kêu lên: "Bố ơi, con thật sự ngã ngất đi mà, con thật sự ngất đấy ạ, bố nhìn xem con cả người đầy bùn đây này!"