Chương 30: 8 (2) (2) Cậu tự thề với lòng, nhất định phải dùng tri thức thay đổi vận mệnh, thay đổi cuộc sống nghèo khó. Ít nhất sẽ không cần phải tranh giành vài hạt đậu phộng, đậu tương với cha mẹ mình.
Bên chi hai đang oán giận vợ chồng Lâm Quốc An lòng dạ đen tối.
Số đậu phộng và đậu tương đó đều là Trương Thu Yến lén lút giấu đi mỗi khi nấu cơm. Bình thường ngoài việc cho hai đứa con trai ăn một ít, số còn lại đều được cô ta cất giữ để mang về nhà mẹ đẻ làm quà.
Nghĩ đến vài thứ kia, cô ta đau lòng, sau đó nhìn Lâm Hạ Sinh, "Con trai à, con nhất định phải cố gắng học, nhất định phải thông minh hơn Tam ca con, học giỏi rồi, sau này con cũng sẽ được đi học cấp một. Cũng được thoải mái như Tứ thúc con."
Cô ta có thể tưởng tượng rất xa, con trai cô ta không có thiên phú đó, nhưng nếu sớm học kiến thức một chút, sau này đến tuổi đi học sẽ thông minh hơn người khác, cha mẹ chồng cũng không thể không đồng ý cho con đi học được.
Lâm Hạ Sinh nhìn mẹ, rồi lại nhìn anh Hai, có chút ngây ngô nói, "Anh Hai sao không đi ạ?"
"Em mới không đi đó, nhiều sách như vậy, nhìn thôi đã chóng mặt rồi." Lâm Đông Sinh lập tức lắc đầu. Trước đây hắn từng hâm mộ Vãn Sinh đi học không cần làm việc, nhưng muốn học nhiều thứ như vậy thì hắn không muốn đi học.
Lâm Hạ Sinh bĩu môi, cậu bé cũng không muốn đi học. Chỉ muốn đi đào giun cho gà con ăn thôi.
. . .
Sáng hôm sau, Lâm Quốc An liền chủ động đề nghị sẽ dạy Lâm Hạ Sinh học. Sau một đêm suy nghĩ kỹ càng, hắn cảm thấy dù sao cũng là người trong nhà, không nên quá so đo. Cho nên quyết định để vợ mình dạy Hạ Sinh đọc sách.
Vợ chồng Lâm Quốc Cường suýt nữa thì phun một bãi vào mặt hắn.
Những người khác trong nhà họ Lâm nhìn hắn chằm chằm. Rồi lại nhìn thẳng vợ chồng Lâm Quốc Cường. Cảm thấy chắc chắn có điều mờ ám.
Thế nhưng vợ chồng Lâm Quốc Cường vẫn khá bình tĩnh, đều thể hiện vẻ quang minh chính đại.
Không thể bắt được điểm yếu của hai nhà đó, ông Lâm và bà Lâm Tần tự nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao, miễn là gia đình không có ý kiến gì là được.
Chờ sau khi cả nhà đi làm đồng xong, Lâm Hạ Sinh năm tuổi bắt đầu đi theo Lưu Thắng Nam học.
Một chiếc bàn vuông nhỏ, ba người mỗi người ngồi một bên.
Lưu Thắng Nam hoàn toàn không biết cách dạy con, chỉ biết đọc theo sách, quan trọng là Lâm Hạ Sinh chỉ là một đứa trẻ bình thường, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.
Lâm Vãn không thể nhìn nổi, nhớ lại việc ăn đậu tương và đậu phộng hôm qua, cảm thấy cũng không thể lừa người quá đáng, thế là bảo Lâm Hạ Sinh cầm bút bắt đầu viết số 1.
Lưu Thắng Nam nhìn Lâm Hạ Sinh ngồi ngoan ngoãn ở đó viết chữ, cũng không cần ai quản, lập tức vui mừng. Ôm lấy con trai mình hôn một cái, "Con trai à, đúng là con thông minh, thế này thật là đỡ việc."
". . ."
Lâm Vãn rõ ràng đang vùi đầu học hành chăm chỉ.
Nhờ có trí nhớ tốt, Lâm Vãn học tập vô cùng thoải mái, ngoại trừ việc bị trừ điểm ở các bài viết văn, thì ngữ văn lớp ba về cơ bản không có vấn đề gì.
Tiếc nuối duy nhất là mỗi lần đều bị thiếu một điểm năng lượng, chỉ có thể đạt được ba điểm.
Sau khi học xong ngữ văn lớp ba, Lâm Vãn liền bắt đầu dồn toàn bộ điểm năng lượng của mình vào mục trí nhớ. Trí nhớ lập tức đạt 130 điểm.
Đến khi Lâm Vãn học xong ngữ văn lớp bốn, trí nhớ cậu bé liền đạt 136 điểm. Còn Lâm Hạ Sinh cũng bắt đầu học viết số 6.
Cũng chính bởi sự đối lập với Lâm Hạ Sinh, người nhà họ Lâm càng cảm nhận một cách trực quan rằng, con trai lão Ba là Vãn Sinh thật sự không hề đơn giản chút nào.
Trương Thu Yến: ". . ."
Lời tác giả:
Vì truyện cũ sắp hoàn thành, nên thời gian cập nhật truyện mới tạm thời chưa cố định được. Chờ hai ngày nữa ta hoàn thành truyện cũ, truyện mới sẽ được đăng nhiều hơn. Cảm ơn mọi người.