Nếu không lo mấy đứa con trai khác học theo, bà nhất định đã đuổi cả nhà ba người này ra khỏi nhà, cho chúng nó ra riêng mà sống.
Lâm Quốc An không biết sống chết nói: "Mẹ, giận làm gì, con đây chẳng phải là đang dưỡng sức, để sau này báo hiếu cho mẹ với ba sao?"
Lâm gia gia đang ngồi hút thuốc bên cạnh, suýt chút nữa thì bị sặc, liếc mắt khinh bỉ rồi bỏ ra sân.
Lâm nãi nãi coi như không nghe thấy, cũng đi theo ra.
"Thấy chưa, nãi con thích nghe nịnh đấy." Lâm Quốc An giáo huấn Lâm Vãn.
Lâm Vãn gật đầu, hắn chỉ thấy ba hắn da mặt dày thôi rồi. Còn dày hơn cả tường thành ấy chứ. Người ta trợn mắt, hắn vẫn có thể mặt không đổi sắc xấn xổ vào. Người như vậy mà đi buôn bán, không khéo lại kiếm được bộn tiền ấy chứ.
Nhìn Lâm Quốc An như vậy, Lâm Vãn bỗng nhiên bừng tỉnh. Nghĩ kỹ thì thấy, hai năm nữa là có thể bắt đầu buôn bán rồi, ba hắn thật ra đâu phải là không có đường ra.
...
Buổi chiều trời nóng như đổ lửa, Lâm Vãn làm việc uể oải. Chẳng cần hắn giả vờ, hắn đã thấy mình sắp bị cảm nắng rồi. Nhưng nhìn mọi người đều đang làm việc, một mình hắn ra bóng cây ngồi thì thật khó mở miệng.
Không còn cách nào, là một người trưởng thành, da mặt hắn vẫn chưa dày bằng ba hắn được. Nhìn kìa, ba hắn làm chưa được nửa tiếng đã đi nhà xí mấy lần rồi.
Lão đội trưởng đến, nhìn thấy bộ dạng xiêu vẹo của hắn, trong lòng cũng thấy cảm xúc. Thằng nhóc Lâm Quốc An kia là một kẻ lười biếng, nhưng sinh con ngược lại lại khá chịu khó, nhìn xem, người ngợm khó chịu thế kia mà vẫn cố gắng chống đỡ kìa.
Vì thế ông lên tiếng: "Vãn Sinh à, cháu lên bờ nghỉ ngơi một lát đi. Đừng để bị bệnh vì nắng nóng. Cháu còn nhỏ, sau này còn dài mà."
Lâm Vãn nghe lão đội trưởng nói mà cảm động suýt rơi lệ. Nhưng sau khi nghe xong nửa câu sau, tim hắn lại có chút lạnh. Sao lại còn "sau này còn dài", hắn thật sự không có ý định làm cái công việc này lâu dài đâu à nha.
Không phải là coi thường người lao động, mà là cảm thấy bản thân hắn không xứng làm người lao động. Trộn lẫn vào đội ngũ lao động chỉ tổ níu áo người ta thôi.
Hắn vẫn nên đi làm mấy cái nghề khác thì hơn.
Lâm Quốc An đi "giải quyết nỗi buồn" xong quay lại, đã thấy con trai mình ngồi dưới bóng cây. Hắn lập tức chạy tới, lo lắng nhìn con trai: "Vãn Sinh à, con không khỏe chỗ nào, ba xem nào. Ôi, nhìn xem nắng nóng thế này, không được, ba về pha nước đường đỏ cho con uống, con là con trai duy nhất của ba, không thể có chuyện gì được."
Nói xong hắn vội vàng chào hỏi mọi người trong đội rồi ôm Lâm Vãn chạy biến.
Đám đàn ông, phụ nữ, già trẻ đang làm việc trên đồng: "..."
Lâm Vãn kéo vành nón rơm xuống che kín mặt, nhất quyết không cho ai nhìn thấy.
Về đến nhà, Lưu Thắng Nam đồng chí đang ngồi quạt mo dưới bóng cây trong sân ngủ gà ngủ gật, nghe thấy động tĩnh lập tức ngồi thẳng dậy, xoa xoa mặt, làm bộ như đang bện dây thừng.
Dây thừng dùng để buộc lúa. Mỗi nhà được phân công việc, Lưu Thắng Nam ở nhà trông nhà, nên nhận làm cái việc tương đối nhàn hạ này.
Nhìn thấy người về là chồng và con trai, bà ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Sao hai bố con lại về rồi?"
Lâm Quốc An đặt con trai xuống, nghiêm túc nói: "Không về không được, cái nắng này nó thiêu đốt, người ba rã rời cả ra. Nhỡ ba có mệnh hệ gì, hai mẹ con con sau này sống sao?"
Lâm Vãn rùng mình, muốn vào bếp uống chút nước, nhưng cửa bếp lại khóa. Chìa khóa bị lão thái thái mang đi rồi, phải đợi tan làm cơm chiều mới mở. Để phòng có người ăn vụng.
Lâm Quốc An kéo hắn vào phòng: "Uống nước đun sôi để nguội làm gì, vào phòng uống nước đường đỏ đi."
Thế là Lưu Thắng Nam đồng chí lại pha ba bát nước đường đỏ, mỗi người một chén, uống vào sảng khoái cả người.
Người ngợm thoải mái, Lâm Quốc An lại càng không muốn đi làm nữa, lề mề ngồi trong phòng than thở.
Lâm Vãn nhìn hắn như vậy, liền nói: "Ba, ba nói con chỉ có thể làm ruộng thôi sao, không có nghề nào khác à? Con nghe người ta nói trong thành có chợ đêm, con có thể bán gì đó kiếm tiền không?"